Chương trước
Chương sau
 

 

Vụ án thứ 3: Người cố chấp.

Chương 16

Trời đã khuya.

Hai người đi tới nơi ở của Phùng Hiểu Hàng, đứng trước bức tường cao 3m. Bức tường vây toàn bộ khu nhà mới, mãi cho tới cửa chính. 3m trông thì không cao, không có công cụ gì cũng không cần nghĩ đã biết không đơn giản.

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ hỏi, “Anh định leo qua kiểu gì?”

Tư Đồ cười cười, chạy lấy đà mấy bước, nhảy lên, hai tay bám vào tường, rất dễ dàng leo lên, giơ tay về phía Lâm Diêu.

Người đàn ông này có thần kinh vận động thật đáng giận! Lâm Diêu khẽ phỉ nhổ trong lòng, bắt tay Tư Đồ.

Hai người thuận lợi leo vào trong suối nước nóng, không đợi Tư Đồ làm bước tiếp theo, Lâm Diêu nhắc nhở hắn, “Hung thủ chưa chắc có thể chất dã thú như anh.”

Tư Đồ cười hì hì xáp tới.

“Khen anh?”

Lâm Diêu lạnh lùng trừng hắn.

Sự thật chứng minh, xem như là Tư Đồ và Lâm Diêu cộng lại, cũng không thể ra ngoài bằng đường cửa chính đã bị khóa ngoài.

Quay lại phòng, hai người trên cơ bản đều hơi mệt, Tư Đồ thừa dịp Lâm Diêu ngáp liền tranh thủ trộm hôn một cái vào gò má, chọc Lâm Diêu đỏ mặt mắng chửi. Nói còn chưa xong, Tư Đồ đã bỏ chạy vào phòng mình trốn mất.

Buồn bực nghe tiếng chuông gió kêu đinh đinh đang đang, Lâm Diêu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong đi ra cũng không ngủ, ngược lại ngồi vào bàn, cầm giấy bút.

Lâm Diêu viết rất nhanh, chữ như gà bới, chưa bao lâu đã viết đầy tờ giấy, hắn lấy tất cả manh mối liệt kê ra, hy vọng có thể gợi ý được điều gì.

Người viết thư đe dọa có thể là người trong sơn trang, mà hung thủ… đều có thể là người của sơn trang hoặc đoàn phim.

Mặc kệ Vương lão tam nói dối điều gì, nhưng hắn nhất định đã từng vào phòng của người chết! Mà hung thủ sau khi Vương lão tam rời khỏi đó, đã quay lại hiện trường, 1:10 Lý Phong đã…

Vừa viết tới đây, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa dồn dập làm hắn giật mình.

Mở cửa ra, Tư Đồ mặc quần ngủ, chống cánh tay trên cửa, tóc vẫn còn ướt, như là mới chạy từ phòng tắm ra.

“Có chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.

“Tính sai thời gian rồi, chúng ta đều tính sai rồi, Tiểu Diêu!” Tư Đồ vội vàng nói.

“Tính sai thời gian? Nghĩa là sao?”

Tư Đồ kéo tay hắn qua phòng mình, Lâm Diêu thấy trên giường để mấy thứ lộn xộn, Tư Đồ đưa tờ giấy cho hắn nói, “Em suy nghĩ đi, Lý Phong gọi điện cho Hạ Chấn Quốc vào lúc 1:00, sau khi Lý Phong về phòng cũng không vào phòng của người chết ngay, mà chuẩn bị những thứ cần cho ngày mai trước. Chí ít cần ba tới năm phút, Lý Phong không có khả năng về phòng chuẩn bị ngay, hắn còn phải đặt túi đồ ăn xuống, rửa tay một cái vân vân, cái này cũng cần ít nhất ba phút. Cho nên, trước khi Lý Phong vào phòng người chết, Lý Phong dùng tới mười phút, Lý Phong về phòng trước 1:00. Lúc này…”

“Lúc này hung thủ cũng quay lại hiện trường… Chết tiệt, sao lại quên mất manh mối quan trọng như vậy!” Lâm Diêu bực bội cầm giấy bút trong tay Tư Đồ, bắt đầu viết, cuối cùng vẫn là kết quả giống Tư Đồ.

Tư Đồ cầm tờ giấy xem, mới xem đã ngây ra.

“Chữ xấu quá vậy! Nói thật mà em cũng đánh anh nữa?” Tư Đồ oan uổng nói.

Tư Đồ tội nghiệp đặt tờ giấy xuống. Không có cách, hắn cho rằng, ngoại trừ Lâm Diêu ra thì chẳng có ai hiểu được trên đó viết cái gì.

Tư Đồ vùng khỏi cái đống chữ xấu kia, nói với người trước mặt, “Cứ như vậy, thời gian của hung thủ và Lý Phong chồng lên nhau.”

“Đi tìm Lý Phong! Hỏi cậu ta chuẩn bị đồ đạc ở đâu, sau khi về phòng thì làm những gì.” Nói xong, Lâm Diêu nắm tay Tư Đồ kéo đi, nhưng lại bị đối phương kéo lại.

“Muốn đi thì anh cũng không có ý kiến, nhưng chờ anh thay đồ cái đã.”

Tư Đồ nói vậy Lâm Diêu mới chú ý, Tư Đồ không có mặc áo, bờ vai rộng, lồng ngực săn chắc, dưới ánh đèn còn tăng thêm phần gợi cảm, trong nháy mắt, Lâm Diêu đỏ mặt.

“Nhanh lên, tôi ra ngoài chờ anh.” Lâm Diêu vội vã muốn đi, Tư Đồ cũng không cản, nhìn người ta định đóng cửa liền nói một câu, “Anh không ngại để em nhìn đâu.”

“Ai thèm nhìn!” Lâm Diêu nổi đầy hắc tuyến trên đầu, cũng không xoay đầu lại.

Lúc tới phòng của Lý Phong đã là ba giờ sáng. Tư Đồ dường như không có khái niệm về thời gian, đi tới trước cửa gõ ầm ầm, Lâm Diêu tức giận kéo hắn lại.

“Anh tưởng ai cũng làm cú đêm giống chúng ta?” Nói xong, Lâm Diêu rất nhẹ nhàng, rất có tiết tấu, chậm chạp gõ cửa.

Tư Đồ đứng bên cạnh nhìn một phút… hai phút… ba phút…

“Lý Phong, ngủ như chết vậy! Tỉnh liền cho tôi! Có nghe thấy không hả? Lý Phong, xuống mở cửa!”

Tư Đồ cười trong lòng, biết ngay chỉ kiên nhẫn được ba phút thôi mà! Còn không dậy chắc đập nát cửa phòng Lý Phong luôn.

Người bên trong rốt cuộc cũng bị Lâm Diêu kêu tỉnh, Tư Đồ nghe thấy bên trong đủ thứ tiếng động, lúc nhìn thấy Lý Phong, thằng bé cũng sắp khóc tới nơi.

“Lâm ca, em đâu làm gì có lỗi với anh đâu.”

Sau khi hai người vào phòng, Lâm Diêu kêu Lý Phong ngồi xuống, hỏi, “Hôm vụ án xảy ra, cậu về phòng đã làm những gì?”

Lý Phong nhìn qua Tư Đồ, Tư Đồ bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, Lý Phong thở dài đáp, “Sau khi về phòng thì em chuẩn bị đồ cho ngày mai, rồi đi tắm, sau đó ăn khuya.”

“Cụ thể một chút, sau khi về phòng, đã từng làm cái gì kể lại chi tiết rõ ràng.” Tư Đồ nhấn mạnh.

“À… sau khi vào phòng, em đặt hộp cơm xuống bàn trà, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay…”

“Nhà vệ sinh nào?” Tư Đồ hỏi.

“Cái phía sau.” Lý Phong chỉ vào toilet lầu một nói.

“Sau đó?”

“Rửa tay xong em lên lầu. Ở trong phòng chuẩn bị đồ cho ngày mai.”

“Lúc đó có chú ý phòng của Phùng Hiểu Hàng không?”



“Không có, lúc đó em vừa mệt vừa buồn ngủ, đi cứ cúi đầu xuống. Căn bản không có để ý.”

“Nói tiếp đi.”

“Chuẩn bị đồ xong thì đi tắm.”

“Chờ chút!” Lâm Diêu chen vào, “Cậu chuẩn bị đồ với tắm mất tổng cộng bao nhiêu phút?”

“Khoảng mười phút đi.”

Mười phút? Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, trong mắt đối phương là kinh ngạc và nghi hoặc.

Tư Đồ nhíu chặt mày, bảo Lý Phong nói tiếp.

“Tắm xong em xuống lầu lấy hộp cơm, lên lầu lại thì em nhớ pin của camera còn đang cắm sạc trong phòng Hiểu Hàng, nên vào phòng ảnh lấy. Lúc đó trong phòng cũng không bật đèn. Em vào phòng muốn tìm pin nên mở đèn lên thì phát hiện vậy đó.”

“Lý Phong, lúc cậu về phòng. Cậu có phát hiện cái gì lạ không?”

“Ai da, câu này em không biết đã trả lời bao nhiêu lần rồi. Không hề có! Cho dù có với trạng thái khi đó của em cũng không phát hiện đâu.”

“Tình trạng của cậu lúc đó thế nào?” Tư Đồ thuận miệng hỏi.

“Nói đơn giản là ‘mệt sắp chết!’, đi còn đá tới đá lui. Nhìn cái gì cũng mờ mờ.”

Nghe Lý Phong nói xong, Lâm Diêu có suy nghĩ không tính là xác suất cao.

“Lý Phong, tình trạng này của cậu có thường xuyên không?”

“Thường. Diễn viên còn có thể tranh thủ không có cảnh quay để nghỉ ngơi, còn nhân viên tụi em ngày nào cũng phải làm, cảnh nào cũng cần có mặt, mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng. Quay xong một bộ là gầy đi, em cũng quen rồi.”

Lâm Diêu có chút thất vọng, xem ra Lý Phong cũng không bị ai động tay động chân.

Tư Đồ đột nhiên đứng lên nói, “Nghỉ ngơi sớm đi.” rồi kéo tay Lâm Diêu đi.

Lý Phong ngây ra nhìn phòng khách trống rỗng, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không.

Dựa theo thời gian để suy luận, Lý Phong rời khỏi nhà ăn vào lúc 00:40, mất chưa tới mười phút đã về tới phòng, 00:50 về tới phòng Lý Phong mất ít nhất mười phút để chuẩn bị này nọ, cũng chính là 1:00, sau đó phát hiện thi thể.

Trương Ny tới nhà ăn vào lúc 00:30, hoặc sớm hơn. Sau đó đầu bếp và Lý Phong nhìn thấy cô vào lúc 00:40, nhưng tại sao đầu bếp lại nói nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính?

Trong đầu Lâm Diêu vẫn vây quanh những suy luận này, Tư Đồ đột nhiên dừng bước, hỏi hắn, “Tiểu Diêu, với tình huống hiện tại có thể có khả năng này. Vương lão tam là hung thủ giết người, thư đe dọa và hắn trên cơ bản không có liên quan, vì đó là một vụ án khác.”

Lâm Diêu vô cùng kinh ngạc.

“Cái này anh muốn tôi trả lời thế nào? Không có tí manh mối hay chứng cứ nào. Nói thật nếu Vương lão tam làm thật, tôi không tin hắn có chỉ số thông minh cao để làm những chuyện đó, nhớ lại lúc hắn nói dối, rõ ràng không phải hắn nghĩ ra. Bây giờ hai chúng ta ở đây đoán lung tung cũng không phải cách. Biết đâu hung thủ còn là người khác.”

“Thời gian, nếu hung thủ là người khác, thời gian căn bản không chính xác!”

“Tôi chỉ có thể nghĩ, nếu Vương lão tam tới trước 00:30. Mà hung thủ không biết đã dùng cách nào để giấu mình đi.”

Lâm Diêu vừa dứt lời, Tư Đồ đột nhiên kêu lớn tiếng, “Đúng! Núp! Lúc Vương lão tam vào phòng người chết, hung thủ vẫn chưa đi, hắn đang trốn!”

Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ nếu như con người có góc chết của thị giác, thì đây là góc chết của tư duy!

“Tiểu Diêu, nếu hung thủ là người khác, hung thủ không cần quay lại hiện trường lần nữa, mà vẫn luôn ở đó chưa hề bỏ đi! Lúc Vương lão tam uống rượu tới tìm người chết tính sổ, nhất định sẽ gây ra nhiều tiếng ồn. Cho dù hắn muốn đánh lén, nhưng khi đó đại não đã bị chất cồn làm tê dại, không thể kiểm soát thân thể, nhất định sẽ phát ra âm thanh, hung thủ nghe có người vào sẽ đi trốn. Chờ Vương lão tam hoảng loạn bỏ đi, hung thủ xếp thi thể lại cho ngay ngắn, rồi mới bỏ đi. Hung thủ vừa mới đi, Lý Phong cũng liền trở về!”

“Chúng ta vẫn bị quấn trong vấn đề cũ. Hung thủ rời đi bằng cách nào? Tại sao lại muốn di chuyển thi thể?”

“Những cái này cần phải điều tra, từ lúc bắt đầu chúng ta đã bỏ sót rất nhiều thứ. Bây giờ chúng ta có một việc phải làm, rồi mới giải quyết những khó khăn này.” Tư Đồ nhìn ra phía xa, vẻ mặt có chút không lường được.

“Tôi biết, gặp Vương lão tam một lần, hắn đang ở trong tay Bạch Nhuận Giang, chúng ta muốn gặp hắn…” Lời còn chưa dứt, điện thoại của Lâm Diêu đã vang lên, hắn nghĩ lúc này còn ai gọi? Móc ra xem, trên màn hình hiển thị tên “Đường Sóc”.

Lâm Diêu vội vàng bắt máy.

“Tiểu Đường, kết quả thế nào?” Lâm Diêu muốn biết kết quả xét nghiệm.

“Có thể làm hai anh thất vọng rồi. Chỉ là tàn thuốc bình thường, còn là từ cùng một loại thuốc.”

Lâm Diêu vẫn chưa cúp máy đã nói kết quả với Tư Đồ. Tư Đồ thở một hơi, cầm điện thoại của Lâm Diêu.

“Tiểu Đường, anh Tư Đồ đây. Tàn thuốc đó là của loại thuốc lá trong nước hay nhập khẩu?”

“Nhập khẩu.”

Tư Đồ không nói gì nữa, chờ Đường Sóc kêu hắn một tiếng, mới nói, “Cực khổ rồi, có việc sẽ gọi lại cho cậu.”

Sau khi trả lại điện thoại cho Lâm Diêu, Tư Đồ hỏi, “Giờ em định làm gì?”

“Tôi muốn xem ba con đường, nhìn xem hung thủ có khả năng tránh được ánh mắt của người đi đường không.”

“Mai rồi đi. Giờ về đi ngủ, vụ án chỉ vừa bắt đầu, thân thể khỏe mạnh mới làm việc được.” Nói xong, kéo tay Lâm Diêu đi.

Lâm Diêu nhìn tay hai người đan vào nhau, mặt không đỏ nhưng vẻ mặt lại phức tạp.

“Tư Đồ, tại sao anh để ý tàn thuốc đó quá vậy?”

“Lúc đó anh cũng nói rồi, số lượng tàn thuốc rõ ràng thấy là từ hai điếu trở lên, mà mẩu thuốc chỉ có một. Đây là điều đầu tiên anh chú ý.”

“Còn điều thứ hai?”

“Thứ hai, anh biết người chết hút thuốc nhập khẩu, cho nên muốn xét nghiệm xem, bên trong có phải còn loại thuốc lá nào khác không.”

“Có thứ ba không?”

“Có. Thi thể không có dấu vết đánh nhau hay giãy dụa, anh nghĩ hung thủ có thể để người chết rơi vào trạng thái hôn mê rồi mới giết, vậy trong thuốc lá có thể bỏ thuốc ngủ vào. Xem ra anh đã đoán sai. Suy luận Vương lão tam là hung thủ lúc nãy cũng sai, hung thủ là người quen của người chết, người chết không thể không đề phòng Vương lão tam.”

Nói tới đây, Lâm Diêu thấy nét mặt hưng phấn của Tư Đồ, có thể cảm giác từ trong nội tâm đã kích động tới một động lực vô hạn! Không rõ lắm vì sao, trong mắt Lâm Diêu sinh ra nuối tiếc và do dự.

“Xì…”

“Sao thế?” Nghe thấy Lâm Diêu phát ra âm thanh tự giễu, Tư Đồ không khỏi lên tiếng hỏi.



“Không có gì. Anh nên nhớ lại gương mặt người chết, nguyên nhân cái chết là nghẹt thở. Anh nên nhớ, chết vì nghẹt thở thì hầu hết gương mặt sẽ bị xanh tím sưng lên, tĩnh mạch trên cổ nổi cộm, đây không phải kiểu chết do nghẹt thở thông thường. Có người thậm chí còn xuất hiện hiện tượng chảy nước tiểu. Nhưng mặt của Phùng Hiểu Hàng, nói không dễ nghe nhưng trông rất bình thản.”

Tư Đồ cười một cái, “Điều này cũng là một trong những vấn đề anh suy tính. Thi thể quá sạch sẽ, ban đầu anh từng nghĩ hung thủ giết xong thì rửa sạch thi thể, nhưng kiểu này cũng không thể giải thích được, tại sao người chết không có những triệu chứng của chết vì nghẹt thở… Hung thủ rốt cuộc làm bằng cách nào? Lâu rồi anh không nhận được vụ án nào nhức đầu như vậy, kì nghỉ này cũng thật là kích thích.”

Lâm Diêu liếc mắt nhìn Tư Đồ, không nói gì.

Sau khi về tới phòng, Tư Đồ cũng hiểu bọn họ cần bổ sung tinh thần thể lực để làm việc, không phá Lâm Diêu nữa, sau khi dặn hắn phải ngủ, mình cũng quay về phòng.

Một đêm bình yên trôi qua.

Lâm Diêu đã dậy từ sớm, mắt vẫn còn hơi đau, có cảm giác ngủ chưa đủ. Chờ hắn mở cửa ra đã nghe thấy tiếng Tư Đồ ở dưới lầu gọi hắn.

Thấy Tư Đồ đang ngồi ăn sáng, biết ngay hắn gọi điện thoại kêu người ta mang đồ ăn tới, còn thừa dịp người ta tới đưa cơm hỏi về đầu bếp kia.

“Mau qua đây.” Tư Đồ kêu.

Lâm Diêu không ăn nhiều, chỉ ăn một chút đã buông đũa. Tư Đồ cũng đã ăn xong, hai người vội vàng ra ngoài.

Vừa mới tới cửa nhà ăn đã thấy một số người đứng bên ngoài nói chuyện. Một trong số họ hai người đã từng gặp, chính là Liễu Thục Tuệ trong quán cơm nhỏ.

Lâm Diêu cũng nhìn thấy Liễu Thục Tuệ, đang nghĩ có nên chào hỏi không, Liễu Thục Tuệ đã ngoắc bọn họ, mỉm cười.

“Thì ra hai người ở đây.” Chờ hai người tới gần, Liễu Thục Tuệ lên tiếng trước.

“Đúng vậy. Bà chủ thường qua đây sao?” Tư Đồ cười như không cười, nhìn mấy cô gái bán hàng mắt hiện ra hai trái tim.

“Thỉnh thoảng tới đưa đồ thôi.”

Có thể là thấy Liễu Thục Tuệ nói chuyện với Tư Đồ, mấy cô gái đi theo cô cũng bắt chuyện với hắn.

“Chị Liễu bình thường lên núi hái rau, rất tươi, lần nào cũng chia cho chúng tôi một ít. Buổi trưa nếu như anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho.” Một cô bé đỏ mặt nói với Tư Đồ.

“Phải không? Tôi có lộc ăn rồi. Cô dễ thương như vậy, tay nghề chắc cũng không tệ.” Tư Đồ cười tươi.

Nụ cười tươi như ánh mặt trời của Tư Đồ làm đông đảo cô gái ở đây như mở cờ trong bụng!

“Anh không nhớ tôi, mấy hôm trước tôi đưa thức ăn cho phòng anh nè.”

“Ở đây nhiều cô dễ thương quá, không nhớ được.” Tư Đồ vẫn chưa biết bớt phóng túng.

“Con gái ở thôn chúng tôi sao so được với con gái thành phố chứ.”

“Ai nói không được? Tôi thích những cô gái ở nông thôn dễ thương như cô.” Tư Đồ còn chưa biết cụp đuôi đã thấy một luồng gió lạnh băng phóng thẳng về mình!

Lâm Diêu nghĩ, nếu không biết giới tính của mình và bản tính của người nào kia, hắn đảm bảo đã nhào qua tát cho một cái, để coi còn dám ra ngoài huênh hoang hay không!

Tư Đồ lo sợ liếc mắt nhìn người trong lòng, thói quen mắng chửi mình sao không thay đổi gì hết!

Lâm Diêu trái lại cười rất thẳng thắn, căn bản không để ý tới ánh mắt van xin của Tư Đồ, đi tới trước mặt Liễu Thục Tuệ cầm rổ rau dưới chân cô lên.

“Đều là do chị tự hái, nhiều vậy nhất định dậy sớm lắm phải không?”

Liễu Thục Tuệ cười cười.

“Trời chưa sáng đã ra ngoài, chờ lên tới cũng đã qua sương sớm, lúc này rau là ngon nhất. Nếu qua thời gian đó, chờ mặt trời mọc thì trễ quá. Đặc biệt là loại này, nếu để mặt trời rọi xuống mới hái, ăn vào sẽ đắng, buổi trưa tôi kêu mấy đứa làm cho cậu ăn.”

“Ở đây học được không ít nha. Mấy thứ này của chị Liễu mà đem bán trong thành phố, ít nhất cũng phải hơn mười đồng một kí.”

“Làm gì mà đắt vậy. Tối đa cũng bảy tám đồng thôi, với lại chờ tới lúc chuyển vào thành phố, rau cũng héo rồi.”

Tư Đồ nhìn bọn họ trò chuyện hăng say, trong lòng càng thêm chịu hết nổi. Bên cạnh thì còn một đống ‘cô gái dễ thương’ vây quanh, Tư Đồ không có tâm tư nói chuyện với bọn họ, chỉ nói vài câu rồi đẩy Lâm Diêu vào nhà ăn.

“Đừng giận, sau này anh sẽ chú ý.” Tư Đồ nhỏ giọng xin lỗi.

“Chú ý cái gì?” Lâm Diêu không hiểu, nhìn Tư Đồ hỏi.

“Nhìn đi, em giận thật kìa. Anh chỉ nói chuyện với bọn họ thôi, không có ý gì khác. Sau này nhất định sẽ chú ý.”

Lâm Diêu không đi, đi vòng vòng Tư Đồ, nói, “Anh qua bên kia rửa mặt đi! Giận anh? Anh hai, anh là ai?”

“Tiểu Diêu! Anh là của em mà, sao em còn nói vậy?” Tư Đồ không hề có cách đối phó với Lâm Diêu.

“Của tôi? Không thể, tôi không biết làm mấy chuyện tổn hại bản thân này.” Lâm Diêu đùa giỡn.

“Tiểu Diêu! Chúng ta cũng đã nắm tay rồi, hôn cũng hôn rồi, eo cũng ôm luôn, mông cũng cắn rồi, sao em còn không chịu thừa nhận?” Tư Đồ này…

Tư Đồ đang chuẩn bị tinh thần bị Lâm Diêu hành hung, nhưng Lâm Diêu lại không tức giận, còn chủ động cười mê hoặc với Tư Đồ, “Đúng, tôi không chịu thừa nhận đó!”

Nói xong, Lâm Diêu xoay người vào nhà ăn.

Tư Đồ trợn mắt há mồm, giận nha! Nếu bây giờ ở nhà, đảm bảo hắn đã bắt người lại, ăn sạch sẽ không chừa một mẩu!

Tư Đồ đang đấm ngực dậm chân trong nội tâm, mắt đã thấy Lâm Diêu quay lại, mỉm cười với hắn, nói, “Tiếc ghê, bây giờ không phải ở nhà ~”

Trời ơi! Tư Đồ lần đầu tiên có cảm giác bị đùa giỡn! Ngoại trừ mở to hai mắt ra cũng không biết làm gì.

Lâm Diêu cong khóe miệng, vui nha! Ai nói chỉ có mình hắn biết chơi xấu? Ai nói không có ai trị được hắn? Hừ, đừng tưởng Tư Đồ anh càng ngày càng biết cách đối phó với Lâm Diêu tôi, người ta cũng rất thành thạo để đối phó với anh nha!

Tư Đồ bất kể là trong lòng hay bên ngoài, trên mặt vẫn cười tươi như bông, theo sát Lâm Diêu, nhìn bao nhiêu cũng không đủ!

Chờ bọn họ tìm được đầu bếp kia, đầu bếp còn cho là một trong hai người bị thần kinh, hơn nửa ngày không dám lên tiếng.

Tư Đồ thu lại ánh mắt càn rỡ, cùng Lâm Diêu nói chuyện với đầu bếp hơn nửa tiếng mới đi.

Hết chương 16.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.