Sự xuất hiện đột ngột của Ngô Tiểu Tùng một lần nữa khiến bầu không khí trong con hẻm nhỏ thay đổi. Ứng Tư Tuyết vô cùng kinh hãi. Con quỷ này không những giải hết được những đề toán của nàng, lại còn giải cực nhanh. Con quỷ này đầu óc không hề hỗn loạn sao?
Mà Dương Húc Minh từ xa sau nhìn thấy cảnh này lập tức lùi lại, không dám tiếp tục đi tới nữa.
Trong con hẻm nhỏ lúc này chỉ còn giọng nói của Ngô Tiểu Tùng vang lên:“Hai đứa mày chính là đồng bọn của tên kia đúng không? Bọn mày làm tao hơi lâu rồi đấy.”
“Chúng mày sờ lần cái gì mà bây giờ mới mò đến thế? Động tác nhanh một chút không được à?”
Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng mở miệng, một tay bóp lấy cổ Ứng Tư Tuyết, ánh mắt lạnh lẽo. Ứng Tư Tuyết mặc kệ cánh tay đang bóp lấy cổ mình, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, miễn cưỡng nói:
“Đồng bọn sao? Không những có mà còn rất rất nhiều. Hiện tại gần như toàn bộ cảnh sát của Cửu Giang đều đã đến đây, nếu không có gì thay đổi chắc họ đã đem bao vây hết khu vực này rồi.”
“Ta xông lên đầu tiên, báo vị trí này lại cho cảnh sát. Đoán chừng không đến năm phút, con hẻm nhỏ này rất nhanh sẽ chật kín người.”
“Nếu không tin, ngươi có thể nghe ngóng xung quanh xem có phải có tiếng còi xe cảnh sát hay không?” Vừa nghe lời này của ứng Tư Tuyết, khuôn mặt Ngô tiểu Tùng lộ lên vẻ âm trầm. Bởi vì khi hắn cẩn thân nghe tiếng xung quanh thì nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153214/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.