Dịch: Đô Đô bé bỏng
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Giọng nói của bà cụ âm vang trong bóng tối của tầng hầm đỗ xe, mùi máu tanh nhàn nhạt kia dường như nồng nặc thêm một chút. Bà cụ xách hộp cơm giữ nhiệt, cứ đứng tay đó. Cánh tay cầm hộp cơm hơi co vào trong người.
Một trận gió lạnh thấu xương vừa thổi qua.
Bà cụ rùng mình, bèn nghe thấy một âm thanh đột ngột vang lên bên tai: "Tôi biết rồi."
Bà ấy vội vã quay đầu lại, bèn trông thấy một bóng người mơ hồ đang đứng tại đó từ lúc nào không hay.
Kẻ mới đến nói:
- "Vẫn chưa có ai theo dõi bà, chứng tỏ cảnh sát còn chưa điều tra ra."
Mặc dù bóng tối che phủ hoàn toàn gương mặt của kẻ đó, nhưng bà cụ có vẻ rất quen thuộc giọng nói này. Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, nói:
- "Cũng muộn rồi, con đói bụng không? Hôm nay mẹ xào món thịt ba chỉ mà con thích nhất nè."
Hai bóng người ngồi trong bóng tối, dường như chẳng thể nào thấy rõ gương mặt thật của từng người.
Bọn chúng ăn cơm, từng âm thanh gắp đũa trộn lẫn với tiếng nhai nuốt, dường như kẻ vừa xuất hiện cũng là phụ nữa.
- "Có lẽ Sơn Tiêu chết rồi."
Giọng nói này là giọng nữ, nghe qua có vẻ khá trẻ, ít nhất không hề già nua như bà cụ này.
Cô ấy nói:
- "Đã lâu như vậy mà chưa về đây tìm chúng ta, có lẽ đã chết thật rồi. Bởi vậy tới giờ cũng không thấy mặt."
Nghe cô gái này nói xong, bà cụ gật đầu.
- "Chắc không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153140/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.