Hàn khí khủng bố, tựa như một cơn gió lạnh mùa đông buốt giá, nhanh chóng lan tràn khắp châu thân Dương Húc Minh.
Toàn thân hắn cứng ngắc ngồi tại chỗ, cảm nhận não bộ bị cái lạnh xâm nhập đóng băng, tư duy đình trệ.
Cô gái khẽ cười nhẹ, thanh âm không giống Ứng Tư Tuyết nhưng lại vô cùng quen thuộc với Dương Húc Minh, cộng thêm biểu hiện quỷ dị của cô khiến hắn sửng sốt.
- "Lý Tử?"
Dương Húc Minh hoảng sợ bật dậy, kêu to một tiếng.
Vừa hô xong, hắn đột nhiên sững sờ.
Không gian xung quanh chẳng biết đã biến đổi từ lúc nào, hiện tại hắn đang ngồi trên giường trong phòng khách sạn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, không khí tĩnh lặng, chỉ có chút ánh sáng rọi vào phòng từ ánh đèn thành thị lấp lánh trong đêm.
Ngồi trên giường lớn, cảm nhận chăn nệm mềm mại của khách sạn cao cấp, Dương Húc Minh một mặt mờ mịt, ngơ ngác. Không có thanh âm côn trùng liên miên không dứt bên tai ven hồ, không có Ứng Tư Tuyết với nụ cười quỉ dị, cùng lời nói, ngữ điệu chỉ có Lý Tử mới có thể nói ra...
- "Ta gặp ác mộng sao?"
Dương Húc Minh vuốt ngực, thở dài một hơi.
Coi như là ác mộng, thì cơn ác mộng này cũng quá sức chân thực, quá sức doạ người!
Hắn nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Nhìn lại bản thân còn mặc nguyên quần áo, giày tất đều chưa cởi ra, xem ra chính mình sau khi về khách sạn vì quá mệt mỏi, lập tức ngã ra giường ngủ mất.
Toàn thân còn nhớp nháp mồ hôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153118/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.