Dịch: Vạn Cổ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh khiêu khích kẻ địch đang ẩn nấp trong căn phòng nhỏ kia, với ý đồ kích cho đối phương thò mặt ra. Ứng Tư Tuyết lắc đầu, nói: - “Nếu trong đó đúng là người nuôi quỷ, vài câu của anh không dụ bà ấy ra được đâu.
Dạng mấy bà cụ âm u, bất thường như thế không bao giờ bị chọc tức bởi vài câu nói của anh cả! Mà câu anh chọc tức lại vô lý quá chừng...”
Bỗng nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng, ngắt ngang lời của Ứng Tư Tuyết. Cô nàng ngạc nhiên nhìn căn phòng phía trước, khẳng định đúng là mình đang nghe thấy một giọng cười rờn rợn.
Chẳng lẽ người nuôi quỷ kia đang ở trong phòng thật à?
Chẳng ngờ bị tên Dương Húc Minh này chọc tức thật ư?
Trong phòng, tiếng cười quái dị của mụ già kia vẫn còn tiếp tục.
- “Khà khà, thì ra bọn bây cứ đứng yên bên giếng nước là do nhận ra tao đang núp trong đây, vì thế mới đứng đó bàn cách đánh tao hả?
Tao còn tưởng lý do tụi bây đứng bên cái giếng nước đó là do mấy cái xác bên dưới quá quyến rũ, hút hồn người... Ha ha ha ha”
Tiếng cười quái dị của bà già đó khiến người người đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Bà ta cười một cách nhàm chán, lại giống như tự cười giễu bản thân.
Đứng bên giếng nước, Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn căn phòng, nói: - “Thầy giáo Nhạc đâu rồi? Bà giấu thầy giáo Nhạc ở đâu rồi?”
- “Ồ, thầy giáo à? Thằng đó họ Nhạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153108/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.