Dịch: Vạn Cổ Nhóm dịch: Vô Sĩ *** Đứng giữa hành lang thép đúc như thế này, Dương Húc Minh cảm giác đầu đau như búa bổ. Năng lực của kẻ địch cũng dễ đoán, manh mối khắp nơi. Nếu là Ứng Tư Tuyết đến đây, ắt hẳn cô ấy có thể đoán ra bản chất của nơi này từ lâu. Nhưng mà, bài toán khó giải đối với Dương Húc Minh trước mắt chính là tìm cách thoát khỏi thế giới này, dù rằng năng lực của đối thủ không hề khó đoán. Hắn dám chắc, mặc dù kẻ địch dùng ác mộng của người sống để tạo ra thế giới này, nhưng không phải tất cả những người làm nền tảng cho thế giới này đều đang ngủ. Trong hiện thực mới 5 giờ chiều, còn lâu lắm mới đến lúc ngủ. Nhưng tất cả các hộ dân cư ngôi nhà này, thậm chí là tất cả mọi người ở khu vực này đều có riêng từng cái ác mộng của bản thân, chẳng lẽ một khi tên kia phát động năng lực thì tất cả đều đi ngủ hay sao? Vì thế, dạng năng lực này có thể phát động mà không cần người sống chìm vào giấc ngủ. Bộ khung của thế giới ác mộng này dùng nỗi sợ hãi trong nội tâm từng người làm nguyên liệu. Ví dụ như gã thanh niên đang đi bên cạnh Dương Húc Minh, thế giới này rõ ràng chính là ác mộng của gã. Mặc dù vậy, Dương Húc Minh có đâm, chém gã đau đến đâu, vẫn không khiến gã ấy tỉnh lại. - “Thật phiền toái mà!” Dương Húc Minh xoa trán, nhìn nam thanh niên, nói: - “Hiện tại, tao dám khẳng định một việc, tất cả những chuyện này đềm là ác mộng sâu trong tiềm thức của mày. Nếu như mày sợ gặp chuyện nguy hiểm, thì mày ráng nghĩ tích cực đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện kinh khủng nữa thì điều nguy hiểm sẽ không xảy ra.” Tên này ngơ ngác nhìn hắn, muốn khóc mà không ra nước mắt. - “Nhưng mà tôi... tôi sợ lắm! Tôi cứ có cảm giác một con quái vật đang đến gần chúng ta, ở gần đây lắm, không xa đâu. Nó lập tức đến ngay đây nè, chẳng biết có phải là sự thật không nữa!” Nghe gã nói xong, Dương Húc Minh tức giận đến mức chửi thề, sau đó đá thẳng một cú vào mặt tên này. “Mày bị ngu sao? Chẳng phải tao bảo mày không được suy nghĩ bậy bạ à? Chết cmm đi!” Vừa lúc tên thanh niên này nói xong, Dương Húc Minh đã nghe thấy tiếng thú vật gầm gừ ở góc rẽ phía trước. Tựa như, có một con quái vật ở hành lang bên kia đang tiến gần đến bọn họ. Dương Húc Minh tóm lấy tên thanh niên vừa bị đá té trên mặt đất kia, xoay người chạy, vừa chạy vừa nói: - “Mày nghĩ đến chuyện gì đó hạnh phúc đi, nhanh lên! Ví dụ như phía trước có vườn hoa, có một tòa thành với công chúa và nhiều mỹ nữ. Khi chúng ta đến nơi sẽ được mấy cô đó tiếp đãi. Còn mày ngồi hưởng thụ giữa đám đông... Mày rõ chưa? Nhanh lên đi ông nội!” Dương Húc Minh vừa chạy vừa hôi thúc tên thanh niên, lo gã ta làm ngược lại. Gã thanh niên nói bằng một vẻ mặt van xin: - “Không... Tôi không làm được! Tôi nghe lời anh mà suy nghĩ, ai ngờ trong đầu toàn là lệ quỷ với quái vật!” Vừa nói xong, hai người đang chạy bỗng thấy mình xông vào một nơi tràn ngập các bụi hoa khô héo hai bên đường. Trên con đường lát đá dưới chân, lá khô phủ đầy từng mảng. Có một tòa thành đổ nát cách đó không xa. Tại nơi đó, hắn thấy một vài cô bé mặc váy đứng trước cổng thành, cười hí hửng, tỏ hành động chào đón hai người Dương Húc Minh. Hắn vội vàng dừng bước, đầu đầy mồ hôi, hỏi: - “Mày tưởng tượng mấy cô công chúa mà tao nói có hình dạng gì vậy?” Nam thanh niên nhìn chằm chằm vào tòa thành trước mặt cùng với những cô bé xinh đẹp kia, toàn thân run rẩy, nói: - “Tôi... tôi nghĩ rằng gương mặt đẹp của mấy nàng ấy chỉ là một lớp da người. Khi chúng ta tiến đến gần, bọn họ sẽ giật lớp da người xuống, lộ ra những cái miệng máu to tướng cắn xé chúng ta... Bọn chúng chính là một đám lệ quỷ đó!” Ngay lúc ấy, tiếng gầm của dã thú sau lưng càng lúc càng gần. Phía trước mặt, chính là một nhóm “công chúa” xinh đẹp cười tủm tỉm. Dương Húc Minh giận dữ, muốn đánh người: - “Tự sướng mà mày cũng không biết? Con bà mày, mày có còn là đàn ông không? Tao kêu mày nghĩ vào sự tình thú vị, mày nghĩ ra cái viễn cảnh khủng khiếp gì thế? Đúng là thằng ngu mà!” Những cô công chúa xinh đẹp trước cổng thành kia đang tiến gần đến bọn hắn, miệng vẫn cười tủm tỉm. Vừa đến gần, bọn chúng liền mời gọi: - “Đến đây đi anh! Bọn mình nô đùa cùng nhau nè! Anh đẹp trai, đến đây đi! Chỗ của bọn em an toàn lắm!” Mấy cô nàng “công túa” này đều mở lời bằng một chất giọng vô cùng quyến rũ nhằm dụ dỗ hai người Dương Húc Minh. Nhưng sau khi nghe tên thanh niên này nói, hắn đã hiểu rõ bản chất buồn nôn thật sự ẩn giấu sau những gương mặt đáng yêu này. Dương Húc Minh không hề nhiều lời, lôi cổ tên này chạy lướt qua. Hắn vừa chạy vừa mắng: - “Mày mà dám nghĩ ngợi lung tung, tưởng tượng ra thêm mấy thứ kỳ quái, thì tao lấy dao đâm chết mày!” Thằng kia bị hù đến mức run lập cập, mặt mày như đưa đám, nói: - “Đại ca! Đừng... đừng giết tôi. Tôi không dám suy nghĩ lung tung nữa. Xin anh đừng giết tôi.” Dương Húc Minh nhìn tên này chằm chằm, mắng: - “Biết sợ là tốt! Yên phận cho tao một chút đi!” Hắn dẫn gã thanh niên này chạy bán sống bán chết trong thế giới ác mộng, muốn bỏ xa bọn quỷ đang rượt đuổi phía sau. Nhưng mà, hắn cũng biết không dễ dàng tránh thoát bọn ma quỷ trong cái thế giới giả tạo này. Bằng không, con quái vật trước kia đã không có hành động kiêng nể những thứ bên trong mỗi căn phòng. Một khi bước vào những căn phòng kia, đồng nghĩa bước vào thế giới ác mộng của một người nào đó, con quái vật kia cũng mất đi khả năng phản kháng. Nó chẳng những phải đối mặt với một mối nguy hiểm ngẫu nhiên nào đó, mà còn có rủi ro mất mạng bên trong thế giới ác mộng ấy. Dương Húc Minh cũng không dám phán định liệu mình có chịu tổn thương hay không nếu bản thân mất mạng hoặc tổn thương ngay trong thế giới ác mộng. Thật ra, hắn có suy đoán một biện pháp phá giải. Nếu nam thanh niên cạnh bên là nền tảng của cái thế giới ác mộng này, vậy nếu hắn phá hủy cái nền tảng ấy đi – ví dụ như giết chết kẻ này, liệu ác mộng có tan biến hay không? Thế nhưng, nếu hắn giết chết một người sống trong giấc mộng, thì chính người ấy có tỉnh giấc hay không? Hay cũng mất mạng ngay trong thế giới hiện thực? Dương Húc Minh không dám khẳng định. Lỡ như giết chết thằng này, nó cũng mất mạng trong thế giới thật sự, chẳng phải hắn trở thành hung thủ giết người sao? Tính cách sát phạt quyết đoán thế này, Dương Húc Minh tạm thời chưa làm được. Hắn chỉ có thể chạy, sau đó kéo dài thời gian. Chắc chắn đối phương sẽ ra chiêu tiếp theo. Ví dụ như, kẻ đó sẽ triệt tiêu cái thế giới này, sau đó hồi phục cảnh tượng sương mù bao phủ như ban nãy. Nếu không, nếu thế giới ác mộng cứ diễn biến như vậy, trong khi tên kia không dám mạo hiểm ở thế giới thực, kẻ đó cũng không thể nào giết chết Dương Húc Minh. Vì thế, biện pháp ổn thỏa nhất chính là chờ đợi! Chờ kẻ địch đã đẩy Dương Húc Minh vào tình thế hiện nay sẽ làm gì tiếp theo. Dĩ nhiên, trước khi chờ đến thời điểm đó, hắn phải bảo đảm mình không chết dưới tay nam thanh niên nhút nhát này. Hắn tóm thằng này chạy một hồi, bỗng cảnh tượng lại biến đổi. Trên đường chạy là một vách núi cạnh bên, ở dưới là dung nham sôi sùng sục, Dương Húc Minh tức giận suýt ói máu. - “Cmn! Chẳng phải tao nói mày không được suy nghĩ bậy bạ à? Chuyện này là sao đây?” Dương Húc Minh dừng bước, quay qua đấm cho thằng này vài cái, thét to: - “Mày mà còn không khống chế được đầu óc, thì để tao chặt cmn luôn!” Dương Húc Minh quát to như một đầu hung thần ác sát: - “Nếu mày không cần đầu, có thể quyên góp cho người nào cần nó đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]