Chương trước
Chương sau
Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Câu hỏi của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh chuyển ánh mắt của mình đến cái rương gỗ đó.
Hắn hỏi: - “Em nghi cái rương này có vấn đề à?”
Theo thị giác thông thường, chiếc rương gỗ này khá là bình thường, chẳng có hoa văn gì lòe loẹt cả. Bên ngoài chiếc rương được phủ bằng một lớp sơn đen nhánh, cực kỳ phổ thông.
Ứng Tư Tuyết loay hoay vuốt ve mặt ngoài của cái rương, nói:
- “Chiếc rương gỗ này khá là cũ kỹ, ít nhất cũng mấy chục năm tuổi rồi. Bên ngoài còn có một mùi vị kỳ lạ, tựa như là đào trong đất ra.”
Ứng Tư Tuyết nhìn sang Đặng Hiển Quý, chăm chú hỏi: - “Chính xác thì chú tìm thấy cái rương này ở đâu?”
Đặng Hiển Quỷ vội vàng trả lời: - “Tôi nhặt được! Năm ngoái, khi đào đất trong vườn nhà thì tôi thấy nó, nên liền móc ra khỏi mặt đất thôi! Đem về rửa sạch sẽ thì tôi thấy nó nhìn cũng được liền đem để trong nhà luôn. Sao vậy cô? Cái rương này có vấn đề thật à?”
Ứng Tư Tuyết không trả lời câu hỏi của Đặng Hiển Quý mà tiếp tục hỏi một câu khác: - “Khoảng bao lâu thì chú mới bắt đầu bị Quỷ ám sau khi tìm thấy cái rương này?”
- “Độ chừng một tháng.” Đặng Hiển Quý trả lời thành thật.
- “Lúc bới cái rương này lên thì bên trong có đồ vật gì không chú? Hay là có bất cứ điều gì lạ thường xảy ra hay không?” Ứng Tư Tuyết hỏi.
Đặng Hiển Quý ngẫm nghỉ một lát rồi lắc đầu: - “Lúc đó không có gì bất thường xảy ra cả. Chỉ có một điểm lạ là có một bình rượu nằm trong cái rương lúc tôi vừa đào lên thôi.”
Vừa nói, Đặng Hiển Quý vừa tặc lưỡi: - “Rượu đó chắc chắn là rượu ngâm lâu năm, mà lâu tầm mấy chúc năm đấy. Uống vô ngon bá cháy!”
Cả Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều cảm thấy nghẹn họng với tên nghiện rượu trước mặt, thực tế chẳng biết phải nhận xét trường hợp này như thế nào nữa. Ứng Tư Tuyết lắc đầu: - “Hiện tại, có lẽ chiếc rương và bình rượu đó đều có vấn đề thì phải?”
- “Bình rượu đó đâu? Chú còn giữ bình rượu đó không?” Ứng Tư Tuyết hỏi.
Đặng Hiển Quý chỉ về hướng bàn thờ. Hai người nhóm Dương Húc Minh nhìn về hướng mấy tấm bài vị Thiên – Địa – Quân – Thân – Sư thì thấy một cái bình sứ màu nâu nhạt đặt cạnh bên.
Bên trong bình sứ đó là một nhành hoa thủy tiên, chỉ là đóa hoa đó sắp đến tình trạng héo rủ rồi. Dương Húc Minh đặt cô bé Lâm Thu đang hôn mê ngồi dựa vào bức tường, sau đó đi tới cầm lấy chiếc bình sứ lên, rút đóa hoa thủy tiên bỏ ra ngoài. Sau đó, hắn lắc nhẹ bình sứ.
- “Trong này còn nước.” Dương Húc Minh nói xong thì đổ hết nước trong bình ra rồi quan sát cẩn thận cái bình trước mặt nhưng không thể phát hiện ra bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
- “Hình như cái bình này không có gì khác lạ cả.” Dương Húc Minh nói.
Ứng Tư Tuyết khẽ nhíu mày: - “Có lẽ do chúng ta còn chưa biết rõ mấu chốt nằm ở điểm nào, chỉ có thể tạm nhận định là hiện tại bọn Quỷ ngoài kia không vào được căn nhà này thôi.
Nếu như con Tiểu quỷ gõ cửa kia phải mở cửa ra mới sử dụng năng lực tuyệt sát được, thế thì những con còn lại có thể tiến vào căn nhà này mới đúng nha.
Điều này chứng minh hai điểm:
Điểm thứ nhất, tất cả bọn chúng không thể nào tiến vào trong căn nhà này, hoặc là dù tiến vào được cũng không thể nào giết chết được chúng ta.
Điểm thứ hai, nếu như chúng ta tông cửa lao ra ngoài, ngược lại bọn chúng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Đó là lý do vì sao bọn chúng hùng hổ tấn công để che giấu ý đồ thật sự là lén lút di chuyển căn nhà đi.”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Ở điểm thứ hai, lại có một nút thắt quái gở. Nếu như con Quỷ gõ cửa ngoài kia có thể giết tất cả chúng ta ngay khi cửa vừa mở, vậy tại sao bọn chúng lại sợ chúng ta biết bọn chúng đang âm thầm di dời căn nhà?
Trừ khi, có một món đồ nào đó trong chính căn nhà này có thể uy hiếp sự an toàn của bọn chúng, hoặc là có đồ vật gì đó trong căn nhà này đáng sợ đến mức bọn nó không dám đối mặt. Vì lẽ đó, bọn chúng mới không dám để chúng ta tông cửa lao ra ngoài, vì như thế bọn chúng sẽ gặp phải nguy hiểm ngay lúc ấy.”
Ứng Tư Tuyết cắn ngón tay, nhíu mày, tiếp tục suy đoán: - “Nhưng mà bây giờ liều mạng ra ngoài, chúng ta cũng gặp phải nguy hiểm khủng khiếp.
Vì chúng ta cơ bản là không biết bọn nó đang sợ sệt cái gì, nếu nhưng vẫn chưa thể tìm ra món đồ mà bọn chúng sợ mà tùy tiện chạy ra bên ngoài thì chúng ta chắc chắn chết thảm tại chỗ.”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Dương đại sư, hy vọng cuối cùng của cả nhóm đang nằm trên người của anh đó. Anh hiểu về Lệ quỷ tương đối nhiều hơn bọn em. Anh nhìn kỹ lại cái rương và bình rượu lần nữa xem, coi có chỗ nào dị thường hay không?
Chỉ cần anh tìm ra thứ mà bọn Quỷ hồn kia đang e sợ thì chúng ta có thể thoát khỏi tình thế nguy cấp ngay lập tức.”
Sau khi nói xong, Ứng Tư Tuyết lùi lại, tiếp tục trông nom Lâm Thu. Lúc này, khi cô bé còn đang hôn mê, ngồi dựa vào tường, thì thân thể lại run rẩy nhẹ; quần áo toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ là Lâm Thu đang chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó mà người ngoài khó có thể cảm nhận được. Tại chân phải của cô bé, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn thâm đen kinh khiếp, đồng thời, cái màu đen khủng bố kia vẫn đang có xu hướng lan ra không ngừng. Chẳng bao lâu sau, màu đen bầm này có lẽ sẽ lan đến đùi, dưới bụng, sau đó là cả toàn thân!
Dương Húc Minh nhấc bình rượu lên, sau đó bước đến bên cạnh hòm gỗ, trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề. Ứng Tư Tuyết nói đúng. Hiện tại, hắn chính là hy vọng cuối cùng của mọi người.
Nếu như không thể tìm ra biện pháp giải quyết trước khi bọn quỷ này di dời căn nhà ném xuống vực thẳm, tất cả mọi người ở đây sẽ phải lên bàn thờ!
Thế nhưng mà, có điểm nào kỳ lạ trong cái bình rượu và chiếc rương gõ này đâu?
Dương Húc Minh nhíu mày thật chặt.
Hiện tại, Dương Húc Minh thầm khẳng định cái rương này chắc chắn có quan hệ với bọn Lệ quỷ tại Vương Quan doanh, rất có thể đây là món đồ mà nhà họ Vương bắt gặp trong câu chuyện cách đây một trăm năm về trước.
Nhưng mà, vật do nhà họ Vương tìm thấy cớ sao lại bị chôn vùi trong lòng đất như thế này? Trong khi đó, sau khi Đặng Hiển Quý đào chiếc rương gỗ này lên là bị bọn Lệ quỷ tại Vương Quan doanh đến quấy phá ngay.
Như vậy, nếu như cái rương gỗ này vẫn nằm yên trong lòng đất, thì liệu có phải chẳng còn ai bị Lệ quỷ ám ảnh nữa hay không? Bên cạnh đó, tại sao bọn Quỷ hồn kia chiếm cứ Vương Quan doanh lâu như vậy nhưng lại chẳng thèm kéo đến ám ảnh cư dân tại ngôi làng này?
Kẻ gặp Quỷ ở Vương Quan doanh, tính từ trước đến này, chỉ có hai người; ngoại trừ tên Đặng Hiển Quý trước mặt thì kẻ còn lại chính là bà đồng cốt Đỗ Nguyệt Nga. Trong khi đó, cả hai người này đều có một điểm chung, chính là nhặt được một món đồ nào đó tại khu vực Vương Quan doanh. Đặng Hiển Quỷ đào ra được một chiếc rương gỗ có lịch sử gần trăm năm, còn uống luôn bình rượu được cất trong cái rương ấy. Đỗ Nguyệt Nga nhặt được một đôi giày thêu mà đỏ, bất quá bà ta không hề mang vào mà đưa cho Tưởng Tiểu Vũ, cuối cùng hại chết hai chị em nhà họ Tưởng luôn.
- “Bỗng dưng anh nghĩ đến một trường hợp khác.”
Dương Húc Minh nhìn về hướng cô bé Lâm Thu đang hôn mê, nói: - “Nếu như tổ tiên nhà họ Lâm rời khỏi Vương Quan doanh là do e sợ bọn Lệ quỷ nhà họ Vương, vậy tại sao bọn họ dám chắc là con cháu của mình sau này có thể trốn tránh được sự trả thù của bọn Lệ quỷ ấy?
Có khi nào trước khi rời khỏi Vương Quan doanh, tổ tiên nhà họ Lâm đã phong ấn toàn bộ bầy Lệ quỷ của nhà họ Vương rồi? Từ đó, dù nơi đây là một cái Động quỷ trăm năm, nhưng cư dân nơi này lại chẳng bị ma quỷ nào hiện hình quấy nhiễu cả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.