Chương trước
Chương sau
Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Sự phản ứng của bà lão hơi quyết liệt một chút, nhưng đây chính là điều mà nhóm người Dương Húc Minh muốn.
Nghe Lâm Thu trả lời như vậy, bà lão khá tức giận nên im lặng một hồi.
Sau mấy giây, bà ta rốt cuộc bình tĩnh, bèn nói: - “Cơ thể tụi con có cảm thấy mệt mỏi hay có dấu hiệu gì kỳ lạ hay không? Rồi tụi con có thấy thứ gì không sạch sẽ ở thôn Lâm gia hay không?”
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết liếc nhau một cái, không nói gì. Lâm Thu hoang mang hỏi: - “Thứ không sạch sẽ hả bà? Bộ thôn Lâm gia có gì không sạch sẽ sao bà?”
Bà lão nhìn Lâm Thu, nói chầm chậm: - “Cháu cứ về hỏi lại ba mẹ ở nhà đi, rồi đừng có bén mảng tới thôn Lâm gia bất cứ lần nào nữa. Cái địa phương quỷ quái kia tà môn lắm, người của dòng họ Lâm không được đến gần.”
Ứng Tư Tuyết đột nhiên nói: - “Bà nhắc cháu mới nhớ, lúc ở thôn Lâm gia thì cháu có thấy một bóng người chợt hiện lên. Kẻ đó mặc quần áo màu đỏ, mập mạp, tựa như một tên đồ tể đó bà.
Cháu vẫn tưởng là ảo giác, chẳng nhẽ đó là thứ không sạch sẽ mà bà nói đến?”
Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ sợ hãi: - “Bà ơi, thứ đó có theo ám cháu không?”
Bà lão bèn nhíu mày: - “Tên đồ tể ư?”
Bà ta nhìn Ứng Tư Tuyết, nói: - “Có thể do cháu bị hoa mắt rồi nhìn lầm thôi, thôn Lâm gia đã bị bỏ hoang lâu như vậy, bóng người ở đâu ra.”
Hiển nhiên, trước mặt hai người ngoài là Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, bà lão này cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ trong dòng họ Lâm.
Dương Húc Minh ho khan một tiếng, nói: - “Bà Sáu ơi, vậy tụi con đi tới thăm nhà Đặng Hiển Quý trước đã, sau đó quay về đây ở chơi với bà sau nha.”
Khó có thể moi móc được nhiều thông tin hơn tại đây, Dương Húc Minh quyết định rời khỏi. Mặc dù để Lâm Thu ở lại có lẽ sẽ có cơ may hỏi thêm được một ít gì đó, nhưng cân nhắc đến nghề nghiệp Dược bà của bà lão này, Dương Húc Minh tạm thời không muốn để Lâm Thu mạo hiểm một mình.
Dù gì đi nữa, việc khẩn cấp trước mắt là giải quyết con Quỷ gõ cửa kia. Về phần bí mật của tổ tiên nhà họ Lâm, hắn sẽ tìm hiểu kỹ hơn sau đó.
Trái lại với vẻ nhiệt tình khi khách đến, thái độ giữ khách của bà lão vô cùng hời hợt trong hành động giữ lại xã giao khi ba người này chuẩn bị về.
Chẳng lẽ sao khi nghe ba người trẻ tuổi này từng ghé qua thôn Lâm gia làm thái độ của bà lão này thay đổi ư?
Dựa theo hướng dẫn của bà Sáu, ba người đi thẳng xuống phía dưới núi, sau khi cách căn nhà một quãng khá xa mới lên tiếng chuyện trò. Đối với cái nhìn hướng bề bà Sáu, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết lại có tư tưởng khá là đồng nhất với nhau – đó là không có độc ác và đáng sợ như trong truyền thuyết. Bà ta nghe con cháu trong dòng họ đi đến nơi nguy hiểm thì tỏ vẻ tức giận, mặc dù không chắc tức giận vì lo lắng cho con cháu, hay tức giận vì cô bé đi qua nơi Quỷ ám xong lại còn đến đây làm liên lụy bà ta.
Thế nhưng, sự nhắc nhở của bà lão đối với Lâm Thu cũng đáng để trân trọng.
- “Câu chuyện xưa cách đây trăm năm chắc chắn không có đơn giản như vậy.” Ứng Tư Tuyết nói: - “Những người lớn tuổi trong dòng họ Lâm đều dè dặt như thế thì chắc chắn có một điều kiêng kị nào đó bên trong câu chuyện này rồi.
Lâm Thu, em có cách nào để moi được tin tức hữu dụng từ miệng mấy ông, bà có vai vế trong dòng tộc hay không?
Ví dụ như, trong tộc em có cụ nào nóng tính một chút không nè, bọn mình sẽ thử dò hỏi!”
Ứng Tư Tuyết đề nghị như vậy. Lâm Thu ngẫm nghỉ một hồi thì im lặng lắc đầu: – “Em không có thân lắm với bà con dòng họ. Từ nhỏ là ba mẹ đã dẫn em đi thành phố định cư rồi, chẳng tiếp túc nhiều với mấy ông, bà trong dòng tộc đâu.”
Lúc này, ba người đã đi đến căn nhà gạch tại cuối con đường. Đây chính là nhà của Đặng Hiển Quý theo lời kể của bà Sáu ban nãy.
Đúng như lời bà nói, căn nhà trệt bằng gạch này cũng chưa được xây xong hẳn, tường ngoài chưa có quét vôi và ốp sứ lên. Ngoại hình trụi lũi thế này tạo ra một cảm giác khá xấu xí trong mắt người nhìn. Bước tới một chút nữa, cả bọn đều nhìn thấy cái vách núi thẳng đứng nguy hiểm.
Trong ngôi làng tại Thượng Nê pha này, nhà nhà trồng rất nhiều cây cam và quýt. Nhà của Đặng Hiển Quý cũng tương tự như vậy.
Một thân cây cam to lớn xấp xỉ mấy chục năm tuổi thỏ đứng sừng sững trước nhà gã ta. Tán cây rộng rãi che khuất cả nửa cái nhà, che luôn góc nhìn về phía chân trời xa xa.
Nơi này vốn dĩ ở tại khu vực hẻo lánh, kém sáng, giờ lại bị tán cây trước của che mất một nửa nguồn sáng mặt trời, từ đó càng tối tăm hơn.
Ngay khi ba người đi đến gần cửa nhà, cả bọn đều cảm nhận một cảm giác lạnh lẽo sượt qua. Chưa kịp than thở cái không khí âm trầm nơi đây thì một tiếng chó sủa đột ngột vang lên từ phía cửa. Âm thanh ấy vô cùng dữ tợn, rất đáng sợ, lại vang lên bất thình lình làm cả bọn giật điếng người vì không hề biết trước là có chó.
Suýt nữa, Dương Húc Minh đã rút kiếm ra chém cho một nhát rồi.Tới khi hoàn hồn rồi quan sát kĩ lại, họ thấy một con chó vàng ngồi canh giữ trước cửa nhà. Con chó này hung hăng sủa loạn về phía ba vị khách lạ lẫm; nó nhe răng, nhảy tới nhảy lui, muốn kéo đứt dây xích để xông tới.
Ứng Tư Tuyết lập tức trốn ra sau lưng Dương Húc Minh, nói: - “Dương đại sư, em để anh xử nó!”
Dương Húc Minh cạn lời: - “Xử con khỉ khô, em không thấy nó bị buộc lại à?”
Mặc dù nói thế, nhưng Dương Húc Minh vẫn cẩn thận đề phòng, ngộ nhỡ có biến.
Biết đâu con chó này có thể kéo đứt dây xích thì hắn có thể tiện tay chưởng một ngọn lửa quỷ về hướng trước mặt.
Có tiếng mở cửa vang lên...
Một người đàn ông với gương mặt đỏ ké, mùi rượu nồng nặc bước ra, dụi dụi con mắt nhìn về ba người trước cửa nhà.
- “Mấy cô, cậu tìm ai?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Tên này có lẽ đã say mèm rồi.
Dương Húc Minh bước đến mở lời: - “Ông chú là Đặng Hiển Quý phải không? Bọn tôi đến đây là để giúp chú đấy.
Nghe đồn rằng có Quỷ đến phá chú mỗi đêm nên bọn tôi đến đây giúp chú đối phó con Quỷ đó.
Thế nào? Không mời bọn tôi vào nhà nói chuyện sao?”
Nói xong, Dương Húc Minh nhìn con chó kia một chút, rồi nói: - “Bên cạnh đó, chú có thể buộc con chó ở nơi khác không? Bạn của tôi sợ chó.”
Người đàn ông say mèm này tiếp tục dụi mắt, chẳng hiểu mô tê gì sất.
- “Giúp tao đối phó Quỷ à?”
Kẻ này trưng ra bộ mặt không tin tưởng với ba người trước mắt, nói: - “Tụi bây hả? Tụi bây có thể giúp tao đối phó được con Quỷ kia ư?”
Đứng dưới bóng cây cam rộng lớn, Dương Húc Minh nhìn gã ma men trước mặt này, vì trán một cái, rồi trả lời:
- “Chú nhìn mà xem...”
Nói xong, Dương Húc Minh giơ tay phải lên; ngọn lửa màu trắng bạc bỗng nhiên xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay của hắn.
Màn biểu diễn tạo lữa giữa hư không vừa rồi hù cho gã này sợ vỡ mật.
Má ơi, có Quỷ!
Tên say khướt này tụa như bị ép nhớ lại một ký ức nào đó vô cùng kinh khủng nên thét lên thảm thiết:
- “Xin đừng hại tao! Tao không muốn chết! Mày đừng qua đây! Xin mày đừng hại tao mà!”
Phản ứng kích động sợ hãi của gã này làm Dương Húc Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cái quái gì thế này?
Vừa nhìn thấy năng lực của hắn, đáng lý ra tên nghiện rượu này phải cúi đầu thán phục cơ mà, tại sao lại thể hiện bộ dáng khủng hoảng như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.