Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thế nhưng, sự quyết tâm đó không thể nào ngăn cản quá trình lão hóa. Dù gã có thành kính và kiên định đến thế nào đi chăng nữa, thì tuổi tác của gã vẫn tăng dần đi kèm với thân thể càng ngày càng già nua.
Dần dần, gã không đủ sức để vác củi đi bán ở thị trấn nữa.
Gã thậm chí còn không thể đi gieo trồng tại ruộng ngô bên ngoài ngôi miếu. Cuối cùng, gã dùng tiền để thuê người về làm.
Lúc đi đứng hằng ngày, gã bắt đầu thấy mệt mỏi, thường xuyên thở dốc. Trong khi những người đồng trang lứa còn có thể ra đồng làm việc, gã lại bị xuống sức rất nhanh, sau đó còn bị ho ra máu.
Bên cạnh đó, gã còn hay bị nhức mỏi khi đêm về, lại thêm chứng bệnh đau tim, mỗi lần bị hành là có cảm giác như ngàn dao đâm chém.
Tăng nhân này hiểu rõ, đó là bệnh chứ không phải tuổi già. Căn bệnh này rất nặng. Theo kiến thức về thảo dược vốn có, gã biết rằng không có cách nào chữa trị thứ này.
Nhưng mà, đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo này, gã cũng không màng chạy chữa.
Vì gã biết, đây là đại nạn mà Đức Phật đã từng nhắc qua.
Thậm chí, tăng nhân này còn có vẻ sung sướng.
Điều này chứng tỏ lòng thành kính của gã đã làm Phật Tổ cảm động, không lâu sau gã liền vãng sinh về miền cực lạc rồi.
Tăng nhân bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị hậu sự.
Gã lục lại những quyển kinh cũ kỹ do sư phụ để lại, tìm ra pháp môn tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1152921/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.