Dịch: Doãn Đại Hiệp
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ứng Tư Tuyết vừa nói xong, giống như đồng tình với suy đoán của cô, tiếng kêu của con gà trống từ nơi xa xôi đột nhiên ngừng lại.
Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào từ bên ngoài miếu Phật.
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự bối rối lo ngại trong mắt đối phương. Ứng Tư Tuyết nói:
- “Hay là mình đốt luôn cái xác khô đi anh? Có lẽ nó chính là hạch tâm của thế giới quái dị này, là điểm cân bằng của ác niệm cùng thiện niệm. Đốt nó xong, không khéo chúng ta có thể rời khỏi chốn này.”
Dương Húc Minh ngửa đầu nhìn cái xác khoanh chân tọa hóa dựa vào tượng Phật nói:
- “Lửa quỷ của anh không có khả năng đốt cháy, em cũng biết rồi đấy.”
Cất giày thêu trong tay đi, Dương Húc Minh nói:
- “Nhưng mà có thể thử cách khác một chút.”
Hắn lấy ra quyển nhật ký màu hồng phấn từ trong túi áo, rồi mang quyển nhật ký đến gần cái xác.
- “Tiểu Tư!”
Một đôi tay trắng bệch yên lặng từ trong quyển nhật ký chui ra ngoài.
Sau đó, đôi tay này tóm lấy cái xác khô trên điện thờ.
Nhưng khi đôi tay Tiểu Tư vừa tiếp xúc với xác khô, một làn khí màu đen nhàn nhạt xuất hiện rồi từ chỗ tiếp xúc lan tràn dọc theo cánh tay Tiểu Tư. Tiểu Tư như bị điện giật, nháy mắt đã lùi về bên trong quyển nhật ký. Trong miếu Phật vang lên một tiếng kêu đau đớn của cô bé.
Ứng Tư Tuyết nhìn thây khô một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1152905/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.