Chương trước
Chương sau
Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ánh sáng trong phòng khách quá yếu nên Dương Húc Minh nhìn không được rõ lắm. Nhưng lúc Ngũ Hưng Lượng giật nắp bình rượu xuống, hoàn toàn chính xác có một bóng đen nho nhỏ vọt ra, nhào về phía Ứng Tư Tuyết đang lơ lửng trong không khí.
Bóng đen kia nhìn y hệt như một con khỉ nhỏ?
Dương Húc Minh còn chưa kịp phản ứng, trong bóng tối liền vang lên một tiếng gầm rú phẫn nộ.
Tựa hồ như lão già đang rất giận dữ.
Bóng đen nhỏ bé bổ nhào vào chỗ khoảng không trống rỗng phía trước người Ứng Tư Tuyết, điên cuồng cắn xé thứ gì đó.
Ứng Tư Tuyết đang lơ lửng bỗng nhiên rơi tự do xuống, tựa hồ kẻ đang bóp cổ xách cô lên đã buông tay ra.
Dương Húc Minh vội vàng nhoài người tới đỡ được cô gái. Hắn ôm Ứng Tư Tuyết vào lòng, đồng thời móc nến đỏ ra, nhắm tới hướng kẻ vô hình mà con khỉ kia đang cấu xé.
Nhưng nến đỏ không cháy. Thứ kia căn bản không chú ý đến Dương Húc Minh.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cào xé va chạm, càng lúc càng rời xa khu vực ghế sopha. Tựa hồ bóng đen hình con khỉ đang ra sức cắn xé, còn kẻ vô hình kia cố gắng bứt con khỉ nhỏ xuống.
Trong lòng Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết bật ra tiếng ho khan thống khổ. Bị ngạt thở khiến cô tỉnh dậy từ trong ác mộng. Cô mở to mắt nhìn căn phòng tối om, chẳng thể trông thấy thứ gì, chỉ nghe âm thanh ồn ào ở cách đó không xa.
Ứng Tư Tuyết bị dọa sợ hết hồn hết vía.
Nhưng khi cô định thần lại thì thấy mình đang bị ôm chặt bằng một cánh tay mạnh mẽ, toàn thân nép sát vào một cơ thể cường tráng nóng hổi. Bên tai cô vang lên giọng nam trầm ấm:
- Không có việc gì, là anh đây!
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Ứng Tư Tuyết toàn thân thả lỏng nhẹ nhõm. Nỗi sợ hãi đang ngập tràn tâm hồn cô chợt tan biến như chưa từng xuất hiện. Cô úp mặt vào lồng ngực vạm vỡ như con thỏ non tìm sự che chở. (*Ực! Thỏ non ơi sói đây!)
Nhưng Dương Húc Minh không tiếp tục ôm Ứng Tư Tuyết. Thấy cô gái đã tỉnh lại, hắn buông cô ra rồi tiến về phía Ngũ Hưng Lượng.
Từ khi bình rượu bị mở nắp, mùi hôi thối trong không khí đã trở nên nồng nặc gay mũi. Chính xác là mùi thối từ trong bình kia truyền đến.
Dương Húc Minh lấy đèn pin ra, bật lên chiếu vào hướng đang có âm thanh vật lộn.
Ánh đèn vàng bệch chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của một lão già, trên cổ của lão đang có một đứa bé nhỏ xíu bám chặt lấy. Đứa nhỏ bầm đen đang vung cái tay nhỏ xíu điên cuồng cào cấu vào lão già.
Trong nháy mắt ánh đèn chiếu đến, lão quỷ già đột nhiên quay mặt qua nhìn Dương Húc Minh. Hai bên nhìn nhau, miệng của lão già bỗng kéo nhệch ra, biến thành một gương mặt với nụ cười méo mó quỷ dị.
Dương Húc Minh còn chưa kịp phản ứng, trên đầu hắn truyền đến tiếng sột soạt. Dường như có thứ gì đó núp trên đèn trần đang nhảy xuống tấn công hắn.
Một cảm giác lạnh lẽo băng giá lan tràn khắp toàn thân Dương Húc Minh. Hắn vội vàng lao về phía trước tránh thoát, nhưng lại đâm sầm vào Ngũ Hưng Lượng đang đứng ở đó.
- Mày.. mày lao vào tao làm gì?
Trong bóng tối, Ngũ Hưng Lượng hoảng hốt kêu lên. Dương Húc Minh không thèm đếm xỉa đến gã, hắn trụ vững lại, quay ngược phía sau lia đèn pin chiếu lên hướng đèn trần.
Cột sáng đèn đảo qua, chỉ thấy một bóng đen nhỏ bé lướt vụt sang bên cạnh rồi biến mất trong bóng tối. Chỉ nhìn được thoáng qua nhưng Dương Húc Minh đã nhận ra thứ gì vừa nhảy xuống từ đèn trần.
Con mèo đen.
Chính là con mèo đen mà tối hôm qua hắn đã thấy lúc rời khỏi nhà Ứng Tư Tuyết. Con mèo này quả nhiên là đồng bọn của lão quỷ già. Đêm nay đến giết Ứng Tư Tuyết không phải chỉ một con quỷ mà có tới hai con!
Dương Húc Minh không còn bất cứ chút do dự nào, hắn trực tiếp nhào về phía ghế sopha, với tay mở hộp gỗ rút thanh kiếm bên trong ra.
Cách đó không xa, lão quỷ già đã giật được đứa nhỏ đen thui bám trên cổ xuống. Lão lặng lẽ biến mất vào bóng đêm, còn con quỷ nhỏ rơi xuống nằm rạp dưới đất, tru lên từng tiếng thảm thiết, đầu vẫn ngó nghiêng tựa như đang tìm kiếm lão già.
Dương Húc Minh một tay cầm thanh Sát phụ kiếm, một tay túm lấy Ứng Tư Tuyết kéo đến sát bên người mình. Hai người đứng giữa phòng ngay dưới cái đèn trần, hắn vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh, nói:
- Bóng đèn này hình như chưa bị hỏng. Có thể thử bật lên được không em?
- Được ạ! Bây giờ bật đèn luôn hay sao? – Ứng Tư Tuyết cuống quýt sờ tay lên sợi dây công tắc đèn trần.
Dương Húc Minh chần chờ mấy giây
- Từ từ đã em!
Ngũ Hưng Lượng lại trực tiếp hét lớn:
- Mau bật đèn lên. Con quỷ này sợ ánh sáng, cho nên trước khi nó xuất hiện thì đã âm thầm tắt đèn đi! Cứ mở đèn sáng lên, tôi sẽ bắt được nó.
Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh, Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nghe lời ông chú này cũng được.
Hắn kề sát vào tai Ứng Tư Tuyết nói nhỏ:
- Nhớ lời anh nhé, khi nghe tiếng mèo kêu, em phải nhắm mắt lại ngay lập tức.
Ứng Tư Tuyết gật đầu lia lịa rồi giật dây mở công tắc đèn.
Ánh sáng bừng lên khắp căn phòng. Trong nháy mắt, một tiếng gào thống khổ của lão quỷ vang lên, tựa hồ chính xác là ánh đèn đã gây ra tổn thương cho lão.
Cả ba người quay qua phía phát ra tiếng gào. Chỉ thấy trong góc phòng khách, một lão già mặc áo liệm đang quỳ ở đó, cúi thấp đầu, hai tay che mặt. Lão tỏ vẻ rất thống khổ giống như ánh đèn đã làm lão bị thương.
Đứa nhỏ toàn thân bầm đen nãy giờ vẫn nằm trên sàn tìm kiếm, thấy lão quỷ già xuất hiện, nó rú lên mừng rỡ rồi nhào tới phía lão. Tốc độ con quỷ nhỏ này rất nhanh, đến mức độ chỉ còn nhìn thấy một tàn ảnh màu xanh thẫm.
Nhưng con quỷ nhỏ vồ hụt.
Trong ánh sáng của đèn trần, thân thể lão quỷ dần dần trở nên hư ảo. Con quỷ nhỏ lao đến vồ hụt, xuyên qua cơ thể lão già rồi rơi xuống đất. Nó ngay lập tức quay lại, nhìn đông ngó tây, có vẻ như bị tình huống trước mắt làm cho ngu người.
Đến lúc này, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết mới thấy rõ ràng hình dáng con quỷ nhỏ chui ra từ cái bình rượu của Ngũ Hưng Lượng.
Là một đứa bé nhỏ xíu còn chưa kịp sinh ra đã chết ngạt. Thời điểm chết tuyệt đối không quá sáu tháng. Con quỷ toàn thân bầm đen, khuôn mặt còn chưa có phát triển hoàn thiện, mắt mũi miệng nhăn nhúm lại với nhau thành một cục.
Đối với tình huống trước mắt, Ngũ Hưng Lượng vẻ mặt ngơ ngác giống như hoàn toàn không nghĩ tới. Gã kinh ngạc nhìn lão già đang dần trở nên trong suốt:
- Không phải cô Ứng bảo là nữ quỷ hay sao?
Ứng Tư Tuyết sắc mặt tái nhợt không đáp ngay. Lần đầu tiên chính thức cô nhìn thấy quỷ, cảm xúc chắc chắn không phải dễ chịu gì. Nếu không có Dương Húc Minh cầm thanh kiếm to vật vã đứng bên cạnh, hẳn là cô gái đã lăn đùng ra ngất xỉu rồi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Ứng Tư Tuyết lẩm bẩm nói:
- Thì chú Ngũ cũng đã nói rồi mà… “Gặp phụ nữ, cũng không hẳn sẽ là một nữ quỷ... Quỷ - rất là tà môn”
Ngũ Hưng Lượng nghe vậy cứng họng không biết đáp sao, gã nhớ đến lúc trước chính mình đã nói y như vậy.
Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn đã vượt qua dự đoán của gã. Đặc biệt là lão quỷ già kia, gã nhìn thấy thật là quen mắt.
Bất quá, cuộc trò chuyện ngắn ngủi của ba người còn chưa được mấy câu thì đã bị cắt đứt. Con mèo đen từ trên đèn trần lại nhảy xuống, đứng giữa phòng khách. Đôi mắt mèo phát ra ánh sáng quỷ dị, nhìn chằm chằm vào ba người sống còn lại trong phòng.
Nhiệt độ phòng chẳng những không tăng lên mà ngược lại, trở nên lạnh lẽo băng giá gấp bội…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.