Hoàng Mộ Vân như đã quên mất dưới chân còn có thi thể mẹ đẻ, bước lên xáp lại gần mặt Đỗ Xuân Hiểu, khuôn mặt tuấn tú xanh xao đã hơi tái, hơi thở thoát ra từ miệng đều mang theo lưỡi đao: “Vậy theo ý Đỗ tiểu thư, tôi một lượt giết chết bốn a hoàn nhà họ Hoàng là vì có tư tình với bọn họ, còn để lại nghiệt chủng, nên trong lúc cấp bách bèn giết người diệt khẩu?”
Đỗ Xuân Hiểu cười đáp: “Hoàn toàn ngược lại, cậu Hai giết họ, là vì cậu không khiến họ mang thai, ngoài Tuệ Mẫn ra, ba a hoàn còn lại đều không mang cốt nhục của cậu trong bụng.”
“Chao, càng nói lại càng lạ lung, vòng một vòng, rốt cuộc vẫn là định vu oan cho Mạc Như.” Tô Xảo Mai có phần không đứng vững nổi nữa, bỗng dưng nói ra một câu bao che cho con.
“Bà Hai quá lo rồi, đứa bé này không phải của cậu Hai cũng không phải của cậu Cả.” Trong lúc giải thích cô đã lật quân bài trong tay Tô Xảo Mai: Sức mạnh, ý chỉ ý chí kiên định, dã tâm hừng hực.
“Bạch Tử Phong cứ ba tháng lại tới kiểm tra sức khỏe cho người trong nhà họ Hoàng, ai có thai, cô ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Có điều vị đại mỹ nhân này tâm còn cao hơn trời, vẫn luôn muốn tới bến Thượng Hải mở mày mở mặt. Một cô gái có chí hướng như vậy, vốn dĩ cũng không vấn đề gì. Tiếc thay cô ta một thân một mình, bên cạnh không có người nào giúp đỡ. Đúng lúc ấy, cậu Hai lại ra sức săn đón cô ta, cô ta bèn tóm lấy cơ hội này, cùng cậu lén lút qua lại…”
“Chuyện này thì đúng là nói bừa,” Hoàng Mộng Thanh đứng bên cạnh nói, “Mộ Vân thích Bạch Tiểu Thư là điều ai ai cũng biết, có điều trăng cao mương rãnh thấp, người ta có thế nào cũng không ưng, cố ý lạnh nhạt với nó, đâu ra chuyện tư thông?”
“Lãnh đạm với cậu là vì cô ta biết hai bí mật lớn của cậu Hai. Một là cậu bị bệnh khuyết tinh, tỷ lệ khiến nữ giới thụ thai rất thấp; người như Bạch Tử Phong đương nhiên không muốn dừng lại ở chuyện hoang lạc xác thịt với một công tử nhà giàu, mấy vụ làm ăn vụn vặt ấy chỉ chiếm được cái lợi nhỏ, cái cô ta muốn là rất nhiều tiền. Muốn có rất nhiều tiền, thì phải trả một cái giá rất đắt, thế nên cô ta trăm phương ngàn kế tìm mọi cách để có mang đứa con của cậu Hai, nhưng cố thế nào cũng không thành, bèn sinh nghi, âm thầm lấy tinh dịch của cậu đi xét nghiệm. Khi phát hiện chuyện mình mang thai là vô vọng, cô ta bèn quả quyết cắt đứt quan hệ, đây chính là nguyên nhân vì sao sau này cô ta lại lạnh lùng vô tình với cậu.”
“Cô lại nói xằng rồi đấy, giữa tôi và Bạch tiểu thư hoàn toàn trong sạch!” Hoàng Mộ Vân lại ngồi thụp xuống, dịu dàng nhìn vào xác Trương Diễm Bình, vẻ mặt thuần khiết của gã đã cảm động được rất nhiều người.
“Trong sáng? Từ lâu tôi đã biết hai người không hề trong sáng!” Đỗ Xuân Hiểu phản bác không chút kiêng dè, “Còn nhớ khi xác Bạch Tử Phong được phát hiện không, cậu chạy đến nhận xác, không nhìn đâu khác mà nâng ngay đầu cô ta lên, tìm nốt mụn ruồi chu sa sau cổ. Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, Bạch tiểu thư trước mặt mọi người đều quen mặc áo cao cổ, phần lớn thời gian còn thả tóc sau lưng, cậu từ đâu biết được ở nơi kín đáo nhường ấy của cô ta có một nốt ruồi chứ?”
Hoàng Mộ Vân câm lặng, chỉ nhìn sàn nhà.
“Cậu Hai, chớ vội kích động, Bạch tiểu thư phát hiện bí mật thứ hạ của cậu, mới là kinh thiên động địa!” Đỗ Xuân Hiểu nghiêm túc lạ thường, “Cậu không phải con đẻ của Hoàng lão gia.”
“Những lời này không thể nói bừa! Cô từ đâu nghe được mấy chuyện láo lếu này?” Không đợi Hoàng Mộ Vân phản ứng, Hoàng Thiên Minh đã nổi trận lôi đình.
Đỗ Xuân Hiểu nói: “Bí mật này, sau khi giở ghi chép khám và điều trị của phòng khám Bạch tiểu thư thì chẳng có gì là bí mật nữa. Theo cách kiểm tra của phương Tây thì xét nghiệm nhóm máu là một khâu trong đó.”
Lúc này Hạ Băng đã lấy ra một tập hồ sơ bìa da bò được cột chắc, sau khi mở ra bèn rút ra một tờ giấy, chỉ vào nói: “Đây là giấy xét nghiệm nhóm máu của mọi người nhà họ Hoàng, bên trên ghi rõ nhòm máu của các vị, so với cách ‘nhỏ máu nhận thân’ thời xưa thì đây mới là bằng chứng huyết thống thực sự. Nhóm máu của Hoàng lão gia là B, bà Ba là A, nhưng cậu Hai lại mang nhóm máu O, vì vậy Bạch Tử Phong từ mấy năm trước trong lần đầu tiên khám sức khỏe cho nhà họ Hoàng đã biết được bí mật này!”
“Đây chính là nguyên nhân khiến cậu Hai giết người diệt khẩu, Bạch tiểu thư biết quá nhiều bí mật, cô ta nắm được thóp cậu, đồng thời dựa vào đó uy hiếp đòi tiền cậu. Cậu nhất định không biết, giết Bạch Tử Phong, cậu không những giải thoát cho chính mình mà còn giải thoát cho cả bà Cả nữa. Bởi chuyện a hoàn trong phủ có thai là chuyện rất mất mặt, bà Cả đã yêu cầu Bạch Tử Phong giữ bí mật, để tránh chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, không tránh được cũng phải âm thầm tốn cho cô ta một khoản.” Đỗ Xuân Hiểu tiếp lời.
Hoàng Mộ Vân lúc này đã bình tĩnh trở lại, vẫn chưa thôi đấu tranh, hỏi: “Đứa bé đã không phải con tôi, tôi việc gì phải giết bọn họ?”
“Vì tôn nghiêm.” Đỗ Xuân Hiểu đã di chuyển tới trước mặt Hoàng Thiên Minh, dùng ánh mắt bi thương nhìn ông ta, nói, “Vào lúc cậu được biết mình không có khả năng làm cha, Điền Tuyết Nhi lại báo với cậu chuyện cô ta có thai, nên cậu vô cùng tức giận, bèn chất vấn cô ta, cô ta thấy không giấu nổi, đành thành thật cho cậu biết chân tướng. Cha của đứa bé là…”
Cô từ tốn lật lá bài của Hoàng Thiên Minh: Tử thần, ý chỉ sự sa đọa tăm tối.
“Đúng thế, đứa bé trong bụng Điền Tuyết Nhi là của Hoàng lão gia, vì vậy cậu mới lỡ tay giết người. Có thể là để cảnh cáo cha, hoặc để tránh nghi ngờ, sau khi giết người, cậu còn cắt bỏ phần bụng của cô ấy, hòng che giấu bí mật người chết đang mang thai. Nhưng từ đó về sau, hận ý và sát ý của cậu đã khó bề kiểm soát, khéo thay mẹ cậu, cũng chính là bà Ba, khi ấy không biết nghe đồn đại từ đâu mà hiểu nhầm Điền Tuyết Nhi có tư tình với anh trai cậu. Chuyện này khiến cậu như được mở mắt, bèn giết cả hai a hoàn khác cũng từng nảy sinh quan hệ với mình, đồng thời mua chuộc Tuệ Mẫn phao tin đồn, kể chuyện bê bối giữa cậu Cả và Điền Tuyết Nhi cứ y như thật. Ở nơi này, tin đồn lại thành ra vũ khí nguy hiểm, đồn đại quá nhiều rồi đâm thành thật. Vì vậy bà Ba mới nắm chuôi dao ấy, dám gây tranh chấp với bà Hai, không hề biết đã rơi vào tròng của cậu. Huống hồ mấy người phụ nữ này nếu cứ luôn luôn xuất hiện trước mặt cậu sẽ động chạm đến nỗi đau của cậu, cậu bắt buộc phải làm họ biến mất, mới có thể an lòng.Giết Tuệ Mẫn cũng vẫn là để diệt khẩu, để động cơ trông có vẻ thống nhất nên mới cắt bỏ bụng cô ta, nha đầu đáng thương này còn chưa tỏ tưởng chuyện đời, làm sao có thể yêu đương vụng trộm? Chị Quế biết được chuyện của cậu, lại giúp che giấu, cậu mới tạm thời tha cho chị ta, đợi khi thời cơ chin muồi, cậu rốt cuộc vẫn phải hạ độc thủ.”
“Lão gia, chuyện Đỗ tiểu thư nói có phải thật không?” Giọng Mạnh Trác Dao đã có phần nghẹn ngào.
Đỗ Xuân Hiểu chậm rãi lật lá bài trong tay Mạnh Trác Dao: Ẩn sĩ, ý chỉ bản thân chìm sâu trong dối lừa, thường xuyên ở trong trạng thái bị che giấu.
“Có phải thật không, bà Cả có thể hỏi thẳng Hoàng lão gia.” Cô bất chợt quay đầu lại, chỉ Lý Thường Đăng nằm trên sàn, nói với Hoàng Mộ Vâm, “Đúng rồi, cậu biết cha đẻ mình là ai chứ? Chính là vị này.”
Hoàng Mộ Vân cắn răng không đáp, Hoàng Thiên Minh mặt mày càng tái xanh, dáng vẻ suy sụp, thoáng chốc như đã già đi mươi tuổi.
“Vốn dĩ tôi cũng không biết Lý Thường Đăng và bà Ba có quan hệ gì, có điều để hãm hại Hoàng Mạc Như, bà Ba ngoài giả điên giả ngốc, còn bóp chết chim chóc nuôi trong nhà, dồn cả đến trước cửa phòng Hoàng Mạc Như. Song tôi đi theo chú tới nhà kho để lồng chim xem xét thì thấy lồng nhốt những con chim chưa gặp nạn đúng là có chút đặc biệt. Nghe nói những chiếc lồng này được người chủ cũ của ngôi nhà tức Tiết Túy Trì làm ra, nhưng tôi kiểm tra dưới đáy lồng lại thấy khắc một chữ “Đăng” nho nhỏ, nếu như đoán không nhầm thì mấy cái lồng này bị lẫn trong số lồng Tiết Túy Trì làm, đều được giữ cả lại, duy chỉ bà Ba vì có tình với ông ta nên mới nhận ra.”
Dứt lời, cô giật tung tấm vải che xác chết thứ ba, nhìn mái đầu bạc phơ, nói: “Tiết lão gia, có phải trông thế này không?”
Mọi người liền ồ lên xông xao, thi nhau thì thầm to nhỏ, duy có Hoàng Thiên Minh lên tiếng hỏi: “Tiết Túy Trì chẳng phải bị Trương Diễm Bình lỡ tay giết chết rồi sao? Sao có thể ở đây?”
“Không đúng, người bị mẹ Ba lỡ tay giết chết trong lầu sách không phải Tiết Túy Trì mà là thủ hạ trước đây của cha, Điền Quý, cũng chính là chồng của Hiểu Mãn.” Người trả lời là Hoàng Mạc Như, hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không hề vì chuyện tư tình bại lộ mà ngượng ngùng.
“Chính xác.” Hạ Băng cũng gật đầu nói, “Từ sau khi bị liệt nửa người dưới, tính khí Điền Quý ngày một ngang ngược, Tần thị và hắn sớm đã không còn tình nghĩa vợ chồng gì nữa mà suốt ngày chiến tranh lạnh. Nhưng về sau, thì gặp được Tiết Túy Trì lẻn về trấn Thanh Vân chờ thời cơ báo thù nhà họ Hoàng, Tiết Túy Trì cần một chỗ ẩn náu, còn Tần thị lại muốn trừ khử gã chồng phiền toái sống dở chết dở kia, thế là hai người âm mưu, hủy dung Điền Quý, cắt bỏ lưỡi, đem nhốt trong lầu sách, vì Điền Quý đi lại bất tiện, không thể bỏ trốn, cứ thế bị nhốt trong lầu sách rất nhiều năm; còn Tiết Túy Trì giả làm Điền Quý, khi có người tới thì nằm trên giường giả bại liết, dù gì cũng là giăng màn, không thể nhìn rõ tướng mạo ông ta. Lý Thường Đăng từng nói với tôi, bà Ba sau khi ngộ sát tuy thần trí không minh mẫn nhưng khi ước chừng chiều cao của người chết, lại đặt tay lên vai ông ta, mà lúc đó ông ta đang ngồi, khi đó tôi đã thấy hơi kỳ kỳ, vì người chết trông có vẻ không hề lùn. Về sau mới hiểu ra, sự thực là Điền Quý khi đó bị liệt thân dưới, chỉ có thể chống nửa thân trên bò tới bà Ba cầu cứu, nhưng vì khuôn mặt đã biến dạng không nhìn nổi, nên bị nhầm là hung thần ác quỷ rồi gặp phải kiếp nạn ấy.”
“Còn anh vì sao biết hai người đó tráo đổi thân phận?” Hoàng Phi Phi hiếu kỳ hỏi.
“Vì anh phát hiện…” Hoàng Mạc Như ngừng lại giây lát, rồi mới khó nhọc mở lời, “Anh phát hiện người nằm trên giường tóc tai bạc trắng. Điền Quý trẻ hơn, không thể già vậy được.”
“Hừ! Vị Tiết lão gia này thực đúng là kẻ thủ đoạn độc ác. Tuy cứu Tần thị khỏi tay Điền Quý, nhưng lại đòi hỏi chị ta báo đáp, điều kiện chính là bắt chị ta đi quyến rũ cậu Cả nhà họ Hoàng, chờ thời cơ bày kế hại cậu. Nào ngờ Tần Hiểu Mãn lại động chân tình trước Hoàng Mạc Như, khăng khăng không chịu làm theo kế hoạch ban đầu, trái lại còn mang thai, có ý định bán đứng ông ta, khiến Tiết Túy Trì động sát cơ. Thật không ngờ, ông ta vốn mang đầy thù hận, trở về trấn báo thù người nhà họ Hoàng, nhưng người đầu tiên khiến tay ông ta nhuốm máu lại là một phụ nữ vô tội.” Nói tới đây, Đỗ Xuân Hiểu không khỏi lén liếc nhìn Hoàng Mạc Như, oán hận thê lương ấy như đã ngấm sâu vào cốt tủy hắn, cả người nhìn bề ngoài chỉ toát ra vẻ ảm đạm.
“Phải rồi, sao mọi người không hỏi xem, cậu Hai gây án thế nào? Mấy xác chết ấy đều không hề có dấu vết di chuyển, cả phần bụng cắt bỏ kia cũng xử lý ra sao? Mấy điểm này quan trong đấy!” Hạ Băng không quen với không khí gượng gạo, vội vàng muốn nói ra phần then chốt.
“Cả Tiết Túy Trì làm sao nhốt được Điền Quý trong lầu sách ngần ấy năm, còn có thể tự do ra vào nhà họ Hoàng?” Hoàng Phi Phi phối hợp cũng rất khôn khéo.
Đỗ Xuân Hiểu liền lật lá bài trong tay Hoàng Phi Phi: Đại tư tế, ý chỉ đa biến, trung thành.
“Chuyện này, cô Hai cũng có lỗi đấy, dám che giấu một bí mật lớn thế. Nếu không phải tôi và Hạ Băng tìm ra mấy mật đạo thông thẳng tới nhà họ Hoàng trong nhà Giản Chính Lương, câu đố này e suốt kiếp cũng không giải nổi.” Cô móc trong người ra một tờ giấy gấp gọn, lần mở dần, thì ra là một tờ bản đồ vẽ bằng bút than, đường nét cong queo, chồng chéo như mạng nhện, “Kết quả này tôi và Hạ băng lần mò trong mật đạo mấy ngày trời mới ra đấy, đây là mê cung dưới lòng đất, có một trục đường chính, xuất phát từ lầu sách, từng phòng của các chủ nhân trong nhà cũng đều có một lối, ngoài ra thì là ở bệ giếng và dưới gốc cây quế. Những mật đạo này có tổng cộng hai mươi hai lối ra bên ngoài nhà họ Hoàng, trong đó hai mươi lối chính là ở nhà Giản Chính Lương và nhà Điền Quý. Có thể không phải ai trong nhà họ Hoàng cũng nắm rõ các thông đạo này, ví dụ như hai vị phu nhân trước sau còn bận tranh sủng đương nhiên không phát hiện nổi, nhưng Hoàng lão gia, ngài chắc thông thuộc quá rồi!”
Lúc này bên ngoài đã gần chính ngọ, ánh sáng quét qua bậc cửa từ đường, xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều chờ đợi câu tiếp theo của Đỗ Xuân Hiểu.
Đỗ Xuân Hiểu lại cầm lên lá bài Tử thần Hoàng Thiên Minh rút được, nói: “Hoàng lão gia, món nợ máu ngài nợ hai mươi hộ nuôi tằm trấn Thanh Vân, có phải cũng nên trả rồi không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]