Chương trước
Chương sau
Mễ Lộ Lộ nôn thốc nôn tháo như nuốt phải con bạch tuộc sống, giờ bị nó quẫy cho nát nhừ lục phủ ngũ tạng. Không hiểu làm sao, đến rượu whisky pha nước tối hôm ấy cô ta cũng không nuốt nổi, mặt đỏ tía tai nửa chai liền gục, cũng coi như phá kỷ lục. Cô ta không khỏi nhớ tới Bươm Bướm Nhỏ, tửu lượng con bé đó thấp tẹt, thế nên mới luyện được một ngón “đùn đẩy rượu” siêu phàm, đánh đâu thắng đó. Hồi hai người còn thân thiết, Bươm Bướm Nhỏ thậm chí từng hứa dạy cho cô ta, kết quả chưa kịp thực hiện đã động chân động tay, tình bạn giữa đàn bà chính là thứ không vững bền thế đấy.

Cô ta vừa nôn vừa cảm thấy vùng ngực nhoi nhói như có thứ gì đó châm vào da thịt, ngỡ là gọng áo con bèn đưa tay lên chỉnh, nào ngờ lại sờ thấy tờ giấy hình chữ nhật cưng cứng, mới nhớ ra là xấp tiền ban nãy ông chủ Tần nhét vào trước khi ra về. Cô ta móc tiền ra, gắng sức hít luồng không khí trong lành vào. Một bàn tay đặt trên vai trái cô ta, khiến cô ta sợ rợn tóc gáy, quay ngoắt đầu lại, thì ra là chị Yến.

“Vào trong ngồi nghỉ một lúc, lát nữa ông chủ Hình có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng.” Cô ta đáp qua loa rồi đi vào trong, lòng chắc mẩm đến bảy tám phần là vì chuyện của con nhãi lăng loàn kia, nên giờ Hình Chí Cương tính bực hỏi từng người, lại càng không thể dễ dàng bỏ qua “kẻ thù” của Bươm Bướm Nhỏ.

Vừa nghĩ đến Hình Chí Cương, Mễ Lộ Lộ đã phát hoảng. Với một vũ nữ nổi tiếng như cô, gã ngoài mặt lúc nào cũng dịu dàng, miệng luôn tươi cười có vẻ rất thật lòng, nhưng cô biết trong lòng gã thì lạnh băng. Hồi cô mới từ Hồ Nam lên Thượng Hải, bán xì gà ở Bách Lạc Môn, từ đầu đến chân lấm lem bùn đất, được cái ngực tấn công mông phòng thủ rất hút mắt, không khỏi bị khách sờ chỗ này véo chỗ kia. Một ngày nọ, Hình Chí Cương gọi cô vào văn phòng, hỏi cô có đồng ý làm vũ nữ không, cô gật đầu cái rụp. Gã cười bảo: “Em chỉ có một điểm chưa đạt tiêu chuẩn, phải mau chóng bồi dưỡng.”

Mới đầu cô không hiểu mình có điểm nào chưa đạt tiêu chuẩn, cho đến khi Hình Chí Cương đẩy tay bảo kê Húc Tử tới trước mặt cô. Húc Tử là người Quảng Đông, giở trò lừa gạt ở một sòng bạc bên đó bị tóm, vốn dĩ phải chặt mất một tay, nhưng may đầu óc gã cơ trí, ngay trong đêm trốn vào xe chở phân tháo thân, lưu lạc tới Thượng Hải. Húc Tử không xấu xí, song có một vết sẹo chạy dài từ góc trán bên trái xuống tận vành môi bên phải, nổi bật dị thường. Ngoài điều đó ra, gã ta vẫn là một anh chàng đẹp trai, nhỏ nhắn rắn rỏi, tóc tai chải bóng lộn gọn gàng, cà vạt còn cài ghim ngọc trai, khác hẳn những tay to cao người nồng nặc mùi rượu khác. Húc Tử có vẻ ngượng ngùng khó xử, nhưng dường như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, da đầu cô tức thì tê rần, cô biết rõ điều gì đang chờ mình phía trước, cuống lên nói: “Chuyện này tôi tự lo được!”

“Lo thế nào?” Khói thuốc tỏa ra từ chiếc tẩu gỗ Brazil của Hình Chí Cương thơm nồng, xoa dịu khóe mắt đang căng lên.

“Nếu tôi tìm được một vị khách sộp, sẽ bán được giá hơn chút...”

Vừa dứt lời cô đã ăn ngay một cái tát nổ đom đóm mắt của Húc Tử.

“Lộ Lộ, cô vẫn chưa hiểu rõ phải không? Đây là vũ trường nơi khách khứa tới để khiêu vũ chim gái, chứ không phải là nhà chứa! Tôi có thừa hơi đâu mà quan tâm cô bán giá bao nhiêu? Tôi chỉ cần từ nay về sau bất cứ thằng đàn ông nào sờ vào cô, cô cũng không căng cứng người lên là được! Chị Yến còn phải thửa cho cô mấy bộ đồ mồi, cô có biết tốn kém bao nhiêu không? Có hoàn lại vốn hay không vẫn còn là vấn đề kia kìa, cô còn ở đấy mà kén cá chọn canh nữa? Cô cho là Húc Tử tôi đây không kiếm được đàn bà, phải chơi hàng như cô chắc?”

Bài lên lớp này đã làm sụp đổ tất cả tự tin của Mễ Lộ Lộ, cô cố ngắn không cho nước mắt chảy ra, chủ động kéo tay Húc Tử đi ra ngoài. Tới một gian phòng kín đáo, Húc Tử gỡ tay cô ra, lúng túng chỉnh lại cà vạt, nói: “Cô Mễ yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.”

“Quả nhiên anh coi thường tôi?” Cô tức đến nổi run bắn cả người, chóp mũi đỏ lựng vì ngộp thở.

Húc Tử vội nắm lấy tay cô, đầu ngón tay gã âm ấm mềm mại, không hề giống những kẻ chuyên võ da thô thịt dày: “Cô hiểu nhầm rồi, thực ra, dù có là cô gái tốt đến cỡ nào cũng không có duyên với Húc Tử tôi, vừa rồi ông chủ Hình đùa cô đấy thôi.”

Nhưng Mễ Lộ Lộ nhanh chóng hiểu ra rằng, Hình Chí Cương không hề đùa cô, ngay đêm hôm đó Bách Lạc Môn vừa đóng cửa, cô liền bị hai gã đàn ông bịt mặt nhốt vào phòng thay quần áo giày vò cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, cô tìm được trong phòng trang điểm một cây kéo sắc, định liều chết vỡi gã, gã lại cười bảo: “Em quả nhiên không giống những cô gái bình thường, còn tính toán chuyện trinh tiết với tôi nữa” rồi kêu chị Yến đưa cô đi thử váy áo, trong số phục trang có hai đôi khuyên tai, bên trên cẩn ngọc bích hàng thật giá thật, nghe nói là do ông chủ Hình thưởng cho, tức thì nỗi giận dữ pha lẫn xấu hổ của cô vơi đi quá nửa. Lúc chải đầu điểm trang, chị Yến mới tỉ tê bên tai cô: “Những cô ả khác đều đến đi tự do, ông chủ Hình chưa từng hỏi han, anh ấy chỉ dạy bảo mỗi mình em, tức là nhận định em có tư chất, có thể làm cái cây rung tiền đấy.”

Bản lĩnh và lòng dạ của Hình Chí Cương, từ đó đã khiến Mễ Lộ Lộ ghi tâm khắc cốt.

Nhưng không may, lại có một cô ả trên cơ cô ta, chính là Quan Thục Mai. Bởi vậy cô ta hận, hận đến chết được, chuyện gì cũng muốn vượt qua người ta, nhưng lần nào lần nấy đều kém thế hơn một chút. Luận về mặt mũi vóc dáng, cô ta có phần nhỉnh hơn Quan Thục Mai đôi phần, nhưng ả Bươm Bướm Nhỏ này hễ nhoẻn miệng cười lại đầy vẻ phong tình, hai lúm đồng tiền cứ mơn mởn, có thể nào cũng vẫn được khách yêu thích.

Vì vậy biết tin Bươm Bướm Nhỏ biến mất, cô ta vui đến nỗi trong mơ cũng bật cười choàng tỉnh, lại là Húc Tử nhắc nhở cô ta: “Đừng có làm quá lên, không thể nào cũng bị người ta nghi cho đấy.” Cô ta hiểu rõ hậu quả nhưng vẫn không thể đè nén sự khoái trá, tâm trạng thoải mái, uống nhiều rượu hơn, men say cũng theo đó ập tới.

Nhưng Hình Chí Cương chỉ bằng một ánh mắt đã lôi tuột cô ta từ trên chín tầng mây xuống, trong ánh mắt đó có chứa lưỡi dao, tựa hồ muốn xẻ đôi cô ta. Cô ta đã để ý thấy những người xung quanh nhìn mình thế nào, lưng áo của Húc Tử hôm đó cũng phồng hơn bình thường, rõ là mang hàng.

Cô ta đành ngồi xuống, lấy bao thuốc trong túi xách, rút một điếu, Húc Tử vội bước tới giúp cô ta châm lửa. Cô ta rít sâu một hơi, vẫn thấy ớn lạnh, gai ốc nổi chi chít trên phần da trần trụi. Nào ngờ Hình Chí Cương chẳng hề có ý định nghiêm hình bức cung, chỉ căn dặn cô ta tốt hơn hết cố giữ lấy mấy vị khách sộp trước kia của Bươm Bướm Nhỏ, cô ta cười khẩy đáp: “Những vị tầm cỡ lớn như ông chủ Tần, phận nhãi nhép như tôi đây làm sao mà giữ cho nổi? Ông chủ Hình cứ nên kiếm người khác mà giao phó thì hơn đấy.”

Hình Chí Cương chau mày nói: “Ông ta chưa chắc đã thích em, nhưng lẽ nào tự em không thể cố gắng lên chút được sao? Bươm Bướm Nhỏ đã mất tích lâu như vậy rồi, có viện lý do cô ta về quê thăm nhà cũng chẳng thể lấp liếm cho qua nữa, đành nói cô ta nghỉ việc rồi, đi đâu không biết. Chỉ cần giữ chắc được ông chủ Tần thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.”

“Không giữ chắc thì sao?” Cô ta xoa xoa móng tay, trống ngực thực đã đập thình thình.

“Ôi chao, anh đang làm khó Lộ Lộ của chúng ta đấy.” Chị Yến đột nhiên bước lên điều đình, “Ông chủ Hình cũng là đàn ông, lẽ nào không hiểu chuyện cánh đàn ông hay sao? Càng không có được lại càng muốn có, thứ dễ dàng chiếm hữu thì dẫu có là báu vật tuyệt thế cũng có thể đặt qua một bên. Lộ Lộ trước kia đã mồi chài ông ta không biết bao nhiêu bận, nhưng có lần nào hiệu quả đâu, ông ta vẫn chỉ chết mê chết mệ Bươm Bướm Nhỏ thôi...”

“Được. Lát nữa gửi một tấm thiệp tới ông chủ Tần, nói tôi mời ông ta dùng bữa.” Hình Chí Cương thở dài một tiếng, tựa hồ đã từ bỏ việc chèo kéo Mễ Lộ Lộ, định tự mình ra mặt xử lý chuyện này. Trước sự thận trọng của gã, Mễ Lộ Lộ không khỏi dấy lên mối nghi ngờ, chẳng qua chỉ là một ả vũ nữ bỏ trốn, khách hàng đi lại thế nào cứ tùy ý họ, ở đâu ra cái lý ông chủ vũ trường phải đặt bàn mời khách cơ chứ? 

Song, nghi vấn này đã được một “cô em thuốc lá” mới đến giúp cô làm sáng tỏ.

“Cô em thuốc lá” này hằng ngày đi làm đều mặt mày bơ phờ, quệt qua loa ít son đỏ, đừng từ đằng sau đã ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền, đến gần rồi lại không thể nhìn nổi, son môi thường xuyên nhuộm đỏ cả răng cửa, chỉ cần he hé miệng cười là có thể dọa chết một bàn khách khứa. Mễ Lộ Lộ đã nói với chị Yến vô số lần nhưng đều bị gạt phắt đi: “Xuân Hiểu cũng có cái khó của cô ấy, về sau sẽ thành thục lên thôi.” 

“Cô em thuốc lá” dường như không biết bản thân còn vô khối nhược điểm, cũng chẳng bận tâm ánh mắt lườm nguýt của các vũ nữ khác, chỉ chăm chăm tiếp cận những vị khách phóng tay rộng rãi, cũng may mặt mũi ả thuộc dạng tầm tầm bậc trung, chẳng thể làm ra vẻ xinh đẹp quyến rũ đàn ông, không những không trở thành mối nguy mà trái lại còn khiến mấy người Mễ Lộ Lộ thấy mất hết thể diện của Bách Lạc Môn. Có lần, ông chủ Tần ăn chơi tạm coi như đã đời, Mễ Lộ Lộ chẳng buồn bận tâm, lên sân khấu hát bài “Làm bộ làm tịch”, lúc sau trở xuống liền trông thấy chị Yến được ông ta gọi lại, đang trò chuyện rôm rả, lòng chắc mẩm ông ta định đưa mình đi chơi, bèn cố tính làm bộ ưỡn ẹo đi tới. Nào ngờ “cô em thuốc lá” còn được gọi là Xuân Hiểu đột nhiên xuất hiện giữa chừng, tay cầm một bộ bàigiấy hình thù cổ quái, bảo có thể bói hung cát cho mọi người, Mễ Lộ Lộ bấy giờ tức đến suýt hộc máu mồm, định đuổi cô ta đi thì ông chủ Tần đã giữ cô ta lại hỏi: “Có thật cái gì cũng bói được không?”

“Gì cũng bói được.” Son đỏ trên môi Xuân Hiểu đã bị quệt đi quá nữa, mặt mày cũng loang lổ theo.

“Ở đây có một cô vũ nữ mà tôi rất thích, cô có biết không?” Ông chủ Tần thực ra hoàn toàn không phải mẫu người Mễ Lộ Lộ thích, vóc người quá cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo hơi hung dữ, đường nét ngũ quan tuy rõ ràng ngay ngắn, song lại cương nghị lạ lùng, thêm nữa lông tóc tốt um, đến lỗ tai cũng mọc lông hoa râm xoăn tít, khiến cô ta có phần đề phòng. Loại đàn ông này rất dễ gây tranh cãi trong đám phụ nữ, có những người vừa gặp ông ta đã choáng váng mê mệt, lại có những người sẽ tránh càng xa càng tốt, Mễ Lộ Lộ không may thuộc loại thứ hai. Vì vậy cô ta cố diễn thế nào cũng không qua được mắt người đàn ông này, còn Bươm Bướm Nhỏ dường như thật lòng thật dạ yêu ông ta nên mới có thể hớt tay trên của Mễ Lộ Lộ.

“Tôi không biết, nhưng bài của tôi thì biết. Ông chủ Tần có muốn xem thử không?” Xuân Hiểu thẳng thắn trả lời. Bộ bài tarot được tráo đi tráo lại trong hai bàn tay, mấy cô vũ nữ đứng bên cạnh đều đã đanh mặt lại, chỉ đợi Mễ Lộ Lộ phát tác. Đáng tiếc Mễ Lộ Lộ lại ngại chị Yến, cũng không tiện lên tiếng, đành bấm bụng ngồi xuống, cười bảo: “Trò này thú vị lắm đây, hay ông chủ Tần cũng thử bói xem?”

“Không ngờ Xuân Hiểu còn có ngón nghề này, nhân tiện hôm nay bói một quẻ xem sao.” Chị Yến không ngờ cũng ngồi xuống bên cạnh ông chủ Tần, tham gia vào trò vui này.

“Vậy cô thử bói xem, tôi thích cô gái nào trong đây?” Ông chủ Tần kéo giật Mễ Lộ Lộ ngồi trên gối ôm ấp, bắt đầu tráo bài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.