Edit: Vũ Quân
Trải qua lần ném cốc vào trán lần trước mẹ của Quan Như an phận hơn nhiều, nhưng bây giờ bà ta không nhốt mình trong phòng cả ngày nữa mà thường xuyên đi ra ngoài, Quan Như cũng không để ý, cô không thể hạn chế tự do thân thể của bà ta, hơn nữa cô cũng không muốn quản.
Nhưng hôm nay không giống như vậy, mẹ Quan Như thế mà lại đưa người khác về nhà, là một người đàn ông trung niên cô chưa gặp bao giờ.
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía cô, như đang đánh giá cái gì đó, làm cô theo bản năng cảm thấy không thoải mái.
"Tôi nói ông nghe này lão Trần, con gái tôi nấu cơm rất ngon, hôm nay dù thế nào ông cũng phải ở lại ăn cơm."
Quan Như nhìn thoáng qua thức ăn đang cầm trên tay: "Con chỉ mua thức ăn cho hai người thôi."
Trên mặt mẹ Quan Như xuất hiện sự xấu hổ trong chớp mắt: "Con nói chuyện kiểu gì vậy?"
Bà bước lên vài bước, nhét tiền vào tay Quan Như: "Nấu cơm xong thì tự ra ngoài ăn."
Quan Như cảm thấy buồn cười.
Lần trước bà ta ném cô, cô đã không còn hy vọng xa vời vào tình cảm mẹ con gì nữa, nhưng bây giờ là sao đây? Cô là bảo mẫu à? Còn phải nấu cơm cho bà và người đàn ông khác? Cô lại còn không được ăn cơm?
Người đàn ông kia thấy hai mẹ con giằng co, lộ ra một nụ cười dầu mỡ: "Cái này làm sao mà được? Tôi chỉ đến đây ngồi một lát thôi, sau đó sẽ về nhà nấu cơm."
Hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-truyen-ngot-ngao/171178/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.