Người dịch: Hoa Linh Linh
Câu chuyện đến đây đã không có bất kỳ bước ngoặt nào nữa.
[Sự ấm áp còn sót lại]
Thẩm Hi đã mơ một giấc mơ khi cô thích Lục Nhất Hàng được mười ba tháng.
Trong mơ là một ngày mưa rả rích tháng ba, đèn cảm biến trên hành lang của toà nhà cũ kỹ nhấp nháy giống như một loài động vật nào đó chớp mắt lo lắng. Mùa mưa kéo dài chậm rãi trút hết những giọt nước mưa tích tụ trong năm, lớp vôi bong tróc trên tường là những nếp nhăn gồ ghề trên khuôn mặt cụ già. Không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, mang theo mùi mục nát cũ kỹ.
Lúc Thẩm Hi đi lên tầng ba, đột nhiên một con mèo không biết từ đâu xuất hiện, cô sợ đến mức không dám thở, cúi đầu cảnh giác nhìn nó. Sau khi nhìn rõ đây chỉ là một con mèo xui xẻo bị dính mưa lông ướt nhẹp, Thẩm Hi thở phào nhẹ nhõm, kéo chặt quai cặp tiếp tục đi về phía trước. Con mèo nhẹ kêu một tiếng rồi nhanh chóng từ bên chân cô chuồn đi.
Ánh hoàng hôn lờ mờ kéo dài một đường, đến tầng năm đột nhiên sụp đổ. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đen đang ngồi xổm trước cửa nhà cô, đôi mắt ngước lên nhìn cô cũng đen đến không nhìn thấy đấy. Ánh sáng bị người anh chặn lại, như thể đã rơi vào một hố đen vô tận.
Thẩm Hi thất thần đứng đó, đèn cảm ứng tối đi. Không cần nhìn cô cũng có thể vẽ ra đường nét của anh một cách chuẩn xác, vô cùng rõ ràng.
Cô nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-truyen-ngan-hoa-no-roi/241905/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.