Nhi im lặng không trả lời. Sự im lặng trong tình huống này chính là gián tiếp của việc thừa nhận điều An nói hoàn toàn đúng. Nếu đây là sự thật, vậy cô gái này là ai?
Như nhìn thấy vẻ thăm dò trên gương mặt cậu, Nhi thờ ơ đáp: “Chỉ cần nhớ lời tôi nói lúc đó là được.”
Ý cô muốn nói chính là: muốn sống thì đừng bén mảng lên chuyến xe đó. Nhưng An nghe xong lại chỉ cười một cách đắc ý, cằm hơi hướng lên, cao giọng:
“Yên tâm. Chuyến xe đó sẽ không xuất hiện nữa.”
Lần này đến lượt cô nhìn người bên cạnh với ánh mắt thăm dò.
“Tôi đã xử lý xong việc đó.” Cậu giải thích.
Đôi mắt sắc lạnh của Nhi nhìn cậu, hai đầu lông mày nhíu nhẹ, đăm chiêu vài giây. Cuối cùng, khi chỉ còn hơn 100 mét nữa là hết đoạn đường, cô đột ngột kéo cậu vào một quán nước với lý do “trả nợ ân tình” vừa rồi. Ngạc nhiên là ma xui quỷ khiến thế nào An lại không từ chối, chấp nhận bị cô dắt đi như một đứa trẻ.
Đẩy tách cà phê đến trước mặt người đối diện, Nhi bắt đầu nghiêm túc hỏi: “Bạn là một pháp sư?”
An không ngạc nhiên với câu hỏi này. Cô gái trước mặt đã biết đó là chuyến xe bus ma, thì việc nghe cậu có thể giải quyết được chúng chứng tỏ bản thân không phải người bình thường. Vì vậy cũng không cần giấu giếm thân phận, bèn gật đầu.
“Bạn hoàn toàn thu phục được nó?” Nhi nhướng mắt, lên giọng cuối câu, hàm ý ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-su-tru-ta/2706063/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.