Tôi đang làm mọi việc một mình. Tôi đang tập quên đi sự tồn tại của một người đã từng là của tôi để tự mình làm tất cả mọi thứ.
"Reng...Reng...Reng!!"
Giật mình bật dậy, vươn tay tắt chiếc đồng hồ báo thức, khẽ dụi mắt, tôi đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Ngáp ngắn ngáp dài, nhìn vào bản thân mình trong gương - một cô nàng đầu bù tóc rối, vẻ mặt ngái ngủ, trông lôi thôi vô cùng - tôi bật cười, bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.
Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, tôi chăm sóc da với một ít nước hoa hồng, thoa một lớp kem dưỡng ẩm rồi vào bếp. Bật đèn phòng bếp lên, tôi bắt đầu buổi sáng của mình với một quả trứng gà, hai lát bánh mì và một cốc sữa bò - bữa sáng nhẹ nhàng mà đủ chất.
Hoàn thành bữa sáng tiêu chuẩn, tôi về phòng thay đồ để chuẩn bị đi làm. Tất nhiên, không thể quên đánh một chút son nhẹ nhàng và sử dụng kem chống nắng.
Xong! Một cô nàng tươi sáng và trẻ trung đã trở lại!
Mỉm cười lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích, tôi khởi động xe đến công ty.
Giữa trưa, Phong gọi điện thoại cho tôi:
- A lô?
- Nghỉ trưa chưa bảo bối?
- Rồi, tao đang chuẩn bị ăn trưa.
- Đi ăn với tao không?
- Mày mời?
- Ừ, tao mời.
- Ok, mày đang ở đâu?
- Tao đang ngồi trong quán ăn đối diện công ty mày, mày xuống đây đi.
- Được rồi, mày đợi tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-quen-voi-nhung-ngay-khong-anh/2855012/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.