Chưa qua Thu Phân lại trải qua một trận giằng co kịch liệt nên mồ hôi chảy ròng hai bên gương mặt của Phòng Linh Xu, cũng trượt dọc theo khuôn mặt của Lương Húc nhỏ xuống. Hai người cùng “yên tĩnh như xử nữ”, đều đang lặng lẽ chờ đợi thời khắc để ra một đòn “thỏ chạy trốn”.
(*)Xuất phát từ câu thành ngữ “Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy” (静如处子,动如脱兔) so sánh với quân đội khi chưa hành động thì lặng lẽ như con gái chưa xuất giá, một khi hành động thì nhanh như thỏ chạy trốn.
“Nếu đã vậy thì mọi người thẳng thắn với nhau đi. Vụ án Khúc Giang có phải là cậu làm hay không?”
Lương Húc hơi trầm ngâm: “Cứ coi như tôi nói không phải tôi thì anh sẽ tin sao?”
Hai mắt của hắn nhìn thẳng vào Phòng Linh Xu: “Tôi có khả năng làm cho nên chính là tôi làm. Anh nghĩ như thế đúng không?”
—— Người anh em à, thật sự cậu đang đưa ra một vấn đề triết học á!
Đúng vậy, Phòng Linh Xu thừa nhận. Mọi ý tưởng tra án trước hết đều phải xoay quanh việc “Có khả năng thực hiện” về mặt động cơ, thời gian và năng lực. Nói tới nói lui vẫn là câu nói đó, xử án suy đoán vô tội, phá án suy đoán có tội. Trong tình huống khi một người có động cơ, có thời gian và có năng lực thì nghi ngờ là điều chính đáng.
Tại khoảnh khắc vũ khí chĩa vào nhau thì dường như đã chứng minh hắn chính là hung thủ.
Nhưng cho dù hôm nay Lương Húc giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-hung-tay-bac-hoang/2886298/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.