Chương trước
Chương sau
Từ Khúc Giang tới Lâm Đồng, quãng đường đó Lương Húc quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn.

Trong khoảng thời gian năm năm hắn đã đi khắp cả con đường này, đi đến thuộc lòng. Trên quãng đường này chỗ nào thì rẽ, chỗ nào xuất hiện cao ốc, chỗ nào sẽ có một gốc cổ thụ xiên xẹo, chỗ nào có thể xuống xe mua đồ ăn sáng hắn đều nhớ rõ.

Hắn chưa từng cố để tâm đ ến cảnh vật trên đường, chỉ là phong cảnh cứ rơi vào trong mắt hắn. Hắn thường mang theo sách ngồi xe công cộng —— Thỉnh thoảng cũng bắt tàu điện ngầm chỉ là tàu điện ngầm phải đổi tàu phiền phức. Hầu hết thời gian hắn ngồi xe bus 307, một tuyến đi thẳng đến cuối, trên đường còn có thể ôn bài hoặc là ăn sáng, đánh một giấc.

Hắn mang điện thoại theo nghe nhạc suốt cả quãng đường giống như những thanh niên mới lớn, hắn cũng nghe Thôi Kiện, nghe “Hai bàn tay trắng” của ông. Bài hát này có một sự phù hợp khó giải thích với Tây Bắc nhưng lại không hoang vắng giống như Tây Bắc ở trước mắt. Đa phần người nghe nhạc của ông là những thiếu niên không biết sầu lo nhưng Lương Húc cho rằng mình hiểu được Thôi Kiện.

Trong tai nghe Thôi Kiện dùng chất giọng khàn khàn tựa cát vàng hét lên “Em yêu anh, hai bàn tay trắng”.

(*)Thôi Kiện là ca sĩ kiêm nhạc sĩ người Trung Quốc, ông đã đi tiên phong trong làng nhạc rock Trung Quốc và được gọi là “Cha đẻ của nhạc rock Trung Quốc”.

Quãng đường cứ thế kết thúc trong điệu rock and roll lắc lư của hắn. Nhưng Lương Húc cũng không phải hai bàn tay trắng mà quả thật là túi lớn túi nhỏ, tay trái thì xách bánh ngọt còn tay phải thì cầm sách. Bởi vì cao ráo đẹp trai cho nên trên người hắn nhiều đồ như thế cũng không có vẻ lỉnh kỉnh, chúng chỉ là chút tô điểm cho một chuyến đi ngắn.

Tài xế nhìn thấy hắn thì mỉm cười.

Mới đầu Lương Húc còn ngại ngùng và nghiêm túc nhưng sau đó ngồi lâu thì cũng cười lại với tài xế.

Xuống xe rồi đi thêm một đoạn ngắn chính là Bệnh viện Tần Đô.

Tần Đô ưa chuộng phong cách dân dã bản địa nên đã chuyển rất nhiều cây hòe cao to từ nơi khác đến, vốn cây hòe khó mà cao lớn nhưng một khi đã phát triển thì cành lá cực kỳ rậm rạp. Mùa hoa hòe nở kéo dài nên quanh năm suốt tháng Bệnh viện Tần Đô luôn thoang thoảng hương thơm của hoa hòe. Dù là vào thời điểm không ra hoa thì trong từng khe tường, từng viên gạch của bệnh viện cũng đọng lại mùi hương nồng nàn của mùa hoa như thể đã bị hun quá lâu.

Vào tiết trời xuân và hạ trong vườn nở đầy hoa huệ khổng lồ và hoa thủy tiên vàng vô hại với bệnh nhân, người làm vườn luôn đi đi lại lại trên bãi cỏ để xua đuổi ong mật tránh cho những bệnh nhân đang tản bộ bị đốt phải.

(*)Hoa huệ khổng lồ:



Hoa thủy tiên vàng:



Lương Húc không phải người văn nhã nhưng hắn luôn cảm thấy Tần Đô có thể đổi tên gọi thành Bệnh viện Hoa Đô cũng được.

Khi đó phòng bệnh của La Hiểu Ninh còn ở tầng sáu, hắn xuyên qua vườn hoa lớn nhất đi vào một hành lang hình xoắn ốc rồi đi thang máy lên tầng sáu. Lần đầu tiên đến đó vậy mà hắn lại có chút căng thẳng giống như giáo viên lần đầu lên lớp dạy học —— Vì để tăng thêm cái uy của một người thầy nên khi ở nhà hắn đã đổi sang một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay.

Lương Phong bất ngờ nhìn đi nhìn lại hắn: “Tiểu Húc à, con mặc thế thật sự rất đẹp trai.”

Lương Húc không để ý tới ông ấy chỉ im lặng chạy đi, Lương Phong ở đằng sau chẳng hiểu ra sao rồi nghĩ thầm thằng nhóc này ăn diện lên không biết lại khiến bao nhiêu cô gái chen chân vào cửa đây. Ông ấy nhìn gương mặt to béo của mình trong gương rồi nghiêm túc cạo râu —— Nhỡ đâu con dâu tương lai tập kích bất ngờ đến nhà thì mình thân làm cha không thể để con trai mất mặt được.

Sức sát thương của áo sơ mi trắng quả thật quá lớn, trên đường đi rất nhiều y tá nhìn Lương Húc rồi mím môi, có người thì dứt khoát bật cười: “Tiểu Lương à, trông như minh tinh ấy.”

Từ đầu tới cuối Lương Húc chỉ biết xấu hổ, bước vào phòng bệnh thì trái lại La Hiểu Ninh chẳng thể hiện sự khác thường gì với hắn, bởi vì trước giờ La Hiểu Ninh vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.

Lương Húc lo lắng suy nghĩ, bài học đầu tiên nên dạy cái gì đây —— Hiểu Ninh nói là mình từng đi học có nghĩa là cậu nhận biết được con số, nhưng vừa bắt đầu đã học toán hình như không hay cho lắm. Hơn nữa điều La Hiểu Ninh cần nhất là khôi phục khả năng diễn đạt của cậu.

Trong lòng hắn ấp ủ một sự mong đợi kỳ lạ bởi vì hắn luôn cho rằng có lẽ La Hiểu Ninh giống hắn —— Hoàn cảnh vô cùng tội nghiệp của cậu và chiếc cốc trà mang từ nhà cậu đến, cùng với người thân không giống người thân của cậu đều tương đồng với gia đình hiện tại của Lương Húc.

Chỉ có điều bản thân may mắn gặp được Lương Phong, còn La Hiểu Ninh có lẽ là bất hạnh gặp phải bà La.

Tất cả những điều này hắn không thể trực tiếp tìm chứng cứ nhưng có thể dẫn dắt La Hiểu Ninh nói ra.

Vì vậy bài học đầu tiên của họ là ngữ văn —— Lần đầu Lương Húc đi dạy nên vốn không mang sách ngữ văn dùng cho học sinh tiểu học cũng không mang sách toán, hắn chỉ mang sách giáo khoa giải phẫu lâm sàng của mình. Hắn lót sách dưới mông, đầu tiên là nghiêm trang dạy La Hiểu Ninh ngồi ngay ngắn, sau đó bản thân cũng nghiêm túc ngồi trên chiếc ghế gấp trước mặt cậu, ở giữa hai người đặt một chiếc ghế đẩu bốn chân —— đây chính là bàn học.

La Hiểu Ninh nghiêm túc vô cùng, bánh ngọt mà Lương Húc mang đến cậu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mà chỉ mở to mắt nhìn Lương Húc: “Thầy ơi, em, em phải học gì ạ?”

Hỏi hay lắm, thầy Lương của em cũng không biết.

Thầy Lương trầm ngâm suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm ngay trước mặt học sinh, lướt tìm một lúc lâu vẫn không cảm thấy một nam sinh viên khối tự nhiên như mình sẽ có khả năng và tự tin để truyền thụ văn học. La Hiểu Ninh vẫn đang dõi mắt nhìn hắn, Lương Húc cảm thấy trên trán mình đang túa mồ hôi.

Giáo viên không phải nghề mà bạn muốn làm là làm được.

“Hay là… chúng ta… kể chuyện đi được không?

Tất nhiên là La Hiểu Ninh đồng ý vô điều kiện, cậu không nói gì chỉ gật đầu như giã tỏi.

Kể chuyện gì bây giờ? Vừa phải thú vị lại không thể quá nông cạn, phải có chút ý nghĩa giáo dục và còn có thể nâng cao khả năng diễn đạt —— Lương Húc đứng dậy, lúc này đây câu chuyện cảm động nhất mà hắn biết nảy lên trong đầu hắn.

“Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên anh đọc.” Hắn ngồi xuống bên cạnh La Hiểu Ninh: “Bá tước Monte Cristo.”

Lần thứ hai tới, Lương Húc đã mang theo cuốn tiểu thuyết này đồng thời khám phá ra tài năng diễn xuất trời cho của mình —— Để sinh động như thật mà trong phòng bệnh hắn đã tự phân thân đóng vai Bá tước, Haydee và Danglars cùng một lúc.

Diễn xuất nát vô cùng. Nếu so sánh với diễn xuất của Phòng Linh Xu thì như “My heart will go on” và “Cung dưỡng ái tình”.

Lương Húc là cái “Cung dưỡng” đấy.

(*)“My heart will go on” là nhạc phim Titanic, “Cung dưỡng ái tình” là nhạc phim “Cung tỏa tâm ngọc”.

Chỉ có thể nói La Hiểu Ninh thật sự quá dễ dỗ, trình độ kể chuyện gà mờ cũng có thể khiến cậu nghe nhập tâm say mê, Lương Húc còn phải mất công an ủi cậu đừng khóc mỗi khi gặp tình tiết buồn.

“Giả cả đấy, là truyện thôi.”

Hắn xấu hổ nghĩ may đây là một tác phẩm kết thúc có hậu, lần sau phải kể một câu chuyện sảng khoái hơn nữa, tuyệt đối không thể chọn kiểu “Những người khốn khổ” gì đó.

—— Đúng thế, hắn chuộng những tác phẩm thể loại báo thù, bi kịch, nói về sự bất công của số phận như thế này. Trước đây khi Như Ngọc Chi dẫn dắt hắn trở thành thanh niên văn nghệ đã truyền thụ lại cả tủ sách thời thiếu nữ của mình. Lương Húc bỏ qua những văn học dài dòng của Quỳnh Dao, Tịch Quyên và Diệc Thư mà nhảy thẳng đến “Bá tước Monte Cristo”.



(*)Quỳnh Dao, Tịch Quyên và Diệc Thư là các tác giả tiểu thuyết của Trung Quốc.

Hắn cũng đã từng đọc “Kiêu hãnh và định kiến” nhưng là vì bị thu hút bởi tựa đề, khi hắn nhận ra đây là một câu chuyện tình yêu vui đùa tẻ nhạt thì hắn đã đặt lại nó về giá sách.

Ban đầu Như Ngọc Chi thán phục vì ánh mắt thanh cao, tao nhã của con trai nuôi nhưng sau đó thì đã phát hiện ra điều không ổn. Không phải con trai bà có gu đọc sách cao mà là nó không thích những tác phẩm viết về tình yêu êm dịu, vui vẻ. Nó cố ý tránh tất cả những tựa đề văn thơ nhẹ nhàng, tựa đề của mỗi một tác phẩm được chọn đều chứa đựng sự phẫn nộ và thù hận.

—— “Phục sinh”, “Chiến tranh và hòa bình”, “Những người khốn khổ”, “Những kẻ tủi nhục”.

(*)“Phục sinh”, “Chiến tranh và hòa bình” của Lev Tolstoy; “Những người khốn khổ” của Victor Hugo; “Những kẻ tủi nhục” của Fyodor Dostoevsky. Dostoevsky cùng với Lev Tolstoy được xem là hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.

Lương Phong từng lén nói với Như Ngọc Chi: “Đừng cho thằng bé đọc mấy thứ đó nữa, mua cho nó mấy quyển sách báo thiếu nhi đi.”

Như Ngọc Chi suy đi nghĩ lại.

“Cứ để nó đọc đi.” Bà nói: “Đấy đều là sách hay kinh điển, sau những đau khổ mà nó trải qua thì tự nhiên những điều trong sách sẽ dạy nó phải làm gì.”

Nói xong thì bà đi vào phòng đọc sách rồi chỉ vào cuốn sách trong tay Lương Húc bằng đầu ngón tay trắng như tuyết, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như trong kịch nói đọc to:

“Trên thế giới không có gì là hạnh phúc hay đau khổ, chỉ có những sự so sánh giữa hoàn cảnh này với hoàn cảnh khác, vậy thôi. Chỉ có người từng trải qua bất hạnh mới có thể hiểu được niềm hạnh phúc lớn nhất, Morell! Chúng ta phải trải qua đau khổ mới có thể cảm nhận được niềm vui của cuộc sống —— Toàn bộ trí tuệ của nhân loại gói gọn trong bốn chữ —— Chờ đợi và Hy vọng!”

Lương Húc cũng dùng giọng điệu tương tự đọc lại đoạn văn này cho La Hiểu Ninh.

Lần đầu tiên hắn nhìn nhận bộ tiểu thuyết này từ một góc nhìn hoàn toàn mới.

—— Những tâm tư, suy tính âm thầm của mẹ nuôi giờ đây hắn đã hiểu được rồi. Vào khoảnh khắc đọc lên nước mắt của hắn không kìm được mà rơi xuống.

La Hiểu Ninh ngạc nhiên nhìn hắn.

“Anh ơi, nếu như có Bá tước Monte Cristo thật thì chắc chắn ông ấy rất giống anh.”

Đột nhiên cậu nói với Lương Húc một câu không đầu không đuôi.

Bá tước Monte Cristo là anh hùng trong lòng cậu, Lương Húc cũng vậy.

Lương Húc không trả lời cậu, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích, nếu thật sự có Haydee vậy thì có lẽ cũng rất giống La Hiểu Ninh.

(*)Haydee nữ chính của tiểu thuyết “Bá tước Monte Cristo”, là con gái của Thống đốc Ali Tebelin bị bán làm nô lệ rồi được Bá Tước mua lại. Trong tiểu thuyết Haydee có dung mạo xinh đẹp, trang nhã tuy từng bị bán làm nô lệ nhưng khí chất vẫn vô cùng thanh lịch, quý phái. Kết thúc câu chuyện, Haydee và Bá tước Monte Cristo cùng quy ẩn.

Nhờ lần lên lớp thành công này mà những tiết học sau đó cũng rất thuận lợi. Sự tự tin của thầy Lương được nâng cao chót vót, cầm dao mổ heo lên bàn mổ, ngay cả thơ Đường từ Tống cũng dám dạy.

Toán học thì lại càng không có vấn đề gì. Dường như bẩm sinh La Hiểu Ninh đã có sẵn sự nhạy bén của động vật giống như người mù thì thính giác nhạy cảm khác thường, trí não của cậu bị thiếu sót nên tất cả được bù đắp bằng trực giác. Cậu giỏi nhất là làm trắc nghiệm bởi vì nó không yêu cầu IQ, hoàn toàn chỉ dựa vào đoán mò.

Lương Húc ngạc nhiên vô cùng, xác suất đoán mò của La Hiểu Ninh cao đến đáng sợ. Cậu thật thà thú nhận với Lương Húc là mình vốn không hiểu gì cả mà chỉ đoán bừa thôi.

Ông trời sẽ không bạc đãi bất cứ ai, nhóc ngốc cũng có năng lực của nhóc ngốc.

Chỉ là đầu óc của nhóc ngốc không được tốt cho lắm thường xuyên nhớ trước quên sau, vấn đề vừa mới học hôm trước mà hôm sau hỏi lại đã không còn nhớ nữa. Bản thân La Hiểu Ninh rất lo lắng, ngấm ngầm làm rất nhiều bài tập nhưng kết quả là tuần sau Lương Húc đến cậu vẫn trả lời không đâu vào đâu.

Ngoại trừ trắc nghiệm thì tất cả những vấn đề khác đều bết bát.

La Hiểu Ninh vừa tủi thân vừa xấu hổ, cố hết sức kìm nước mắt: “Em sai rồi ạ.”

Cậu thật sự rất sợ Lương Húc nổi giận.

Lương Húc vốn không giận, hắn chỉ thương tiếc cho La Hiểu Ninh. Đúng thế, đây không phải là do La Hiểu Ninh không cố gắng, tất cả mọi chuyện chỉ cho thấy một vấn đề đó chính là trí thông minh của cậu không bao giờ có thể khôi phục trở lại.

Cũng may tuy cậu không thể học tập nhưng khả năng tự chăm sóc đang tiến bộ lên từng ngày, nói chuyện cũng càng ngày càng lưu loát. Lương Húc nghĩ vậy cũng đủ rồi, để Hiểu Ninh trông qua không giống người thiểu năng trí tuệ đã là thành quả tốt lắm rồi.

—— Chỉ là La Hiểu Ninh rất thích nói “Em sai rồi”. Lương Húc cảm thấy quái lạ, đa phần trẻ con sẽ không quen thừa nhận lỗi lầm của mình, cho dù là một đứa trẻ tám tuổi thật sự thì cũng sẽ hiếm khi treo lời nhận lỗi ở bên miệng như vậy.

Rốt cuộc La Hiểu Ninh đã trải qua chuyện gì đây?

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nở một nụ cười tươi rói với La Hiểu Ninh: “Không sao, không học được thì từ từ học. Trước đây anh học cũng rất chậm.”

Ban đầu hắn chỉ dạy buổi sáng nhưng sau đó dần dần biến thành cả ngày. La Hiểu Ninh giống như một chú mèo con, chó con cứ bám theo sau mông hắn. Lương Húc tới nhà ăn lấy cơm thì La Hiểu Ninh cũng đi theo phía sau.

Lương Húc cố ý trêu cậu: “Anh dùng thẻ ăn của em nhé?”

Dường như bẩm sinh La Hiểu Ninh đã cực kỳ hiểu cách đối nhân xử thế, cậu gật đầu thật mạnh: “Anh ăn thịt đi.”

Hai người ăn cơm tại nhà ăn rồi kiêm luôn tiết học nghi thức ăn uống —— Ở phương diện này La Hiểu Ninh thật sự thông minh, chỉ dạy một lần là đã nhớ. Đúng vậy, trước nay cậu vẫn luôn thông minh trong cách cư xử, phép tắc gì cũng chỉ cần nói qua là hiểu. Lương Húc dạy cậu ngồi thẳng lưng ăn cơm, nhai cơm ngậm miệng, đũa thìa cầm lên đặt xuống nhẹ nhàng, gắp đồ ăn thì gắp đồ ở gần —— Đây đều là những thứ Như Ngọc Chi dạy hắn lúc trước, Như Ngọc Chi là một thục nữ Thượng Hải chính hiệu, vì bất lực trong việc huấn luyện Lương Phong nên bà đã ra sức dạy dỗ con trai. Hiện tại đứa con trai là hắn lại truyền đi ngọn lửa ấm ấy chỉ bảo cho người khác.

Chẳng mấy chốc La Hiểu Ninh đã học được phép lịch sự, biết lễ nghĩa. Hai người họ ăn cơm mà như thể quay quảng cáo, một cặp quý ông lớn nhỏ trẻ trung, tuấn tú ngồi một chỗ tựa như bảng hiệu sống cho “Văn minh dùng bữa”.

Hai người ăn xong bữa trưa thì quay về phòng bệnh ngủ một giấc. Vốn dĩ La Hiểu Ninh có thể lên giường ngủ còn Lương Húc thì nằm sấp trên chiếc bàn dài bên cạnh chợp mắt một lát, nhưng La Hiểu Ninh lại không chịu lên giường mà nhất quyết đòi nằm sấp trên bàn cùng Lương Húc.

Lương Húc không thuyết phục được cậu bèn để cậu nằm sấp cùng mình. Chiếc bàn dựa sát cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khiến gương mặt của hai người bị phơi nắng thành quả cà chua.

Cũng không biết là lúc nào, Lương Húc đang ngủ mơ màng bỗng mở mắt ra thì trông thấy La Hiểu Ninh đang nhìn lén hắn.

Lương Húc vừa mở mắt thì La Hiểu Ninh sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại.

Vì vậy Lương Húc lại giả vờ ngủ.

La Hiểu Ninh lén lén lút lút hé một mắt cảm thấy có vẻ như Lương Húc đã ngủ thật rồi, chính cậu cũng không biết mình nghĩ gì lại lí nhí gọi một tiếng: “Bố ơi.”

Lương Húc sợ đến mức ngồi bật dậy.



La Hiểu Ninh cũng giật nảy mình.

“—— Em gọi anh là gì?”

La Hiểu Ninh sợ hãi lắp bắp: “Không… Không biết ạ.”

Lương Húc vừa tức vừa buồn cười, hắn nhéo một cái lên mặt La Hiểu Ninh: “Sao anh có thể làm bố của em được? Em nghĩ cái gì đấy?!”

La Hiểu Ninh lại còn học được cách tranh luận, cậu xoa xoa má: “Tại anh đối xử với em tốt nhất.”

“Tốt với em cũng đâu phải chỉ có bố chứ!” Lương Húc dở khóc dở cười với nhóc ngốc này: “Phải gọi là anh!”

“Ồ.”

“Ồ cái đầu em, gọi anh!”

La Hiểu Ninh nằm lại xuống bàn, cậu cũng cảm thấy bản thân ngủ đến mức ngơ ngác rồi. Bố không được, gọi là anh vẫn tương đối thích hợp hơn —— Tuy là rốt cuộc thích hợp chỗ nào thì cậu cũng không rõ lắm.

Lương Húc cũng nằm xuống đối diện cậu, hai người giống như hai chú chó sư tử nghiêng đầu nhìn nhau. Lương Húc gõ lên trán cậu: “Mau lên, gọi anh.”

Đôi mắt như trăng như sao của La Hiểu Ninh nhìn về phía hắn bỗng nhiên trở nên sợ sệt. Cậu quay đầu đi chỗ khác rồi phát ra một tiếng gọi như muỗi kêu:

“… Anh.”

Tiếng gọi này vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, âm điệu khàn khàn ngọt ngào có chút ủ rũ do ngủ trưa lại có chút hờ hững, ấp úng quen thuộc tựa như thủy tiên vàng trong vườn vỡ bung một tiếng hé nụ.

Lương Húc lặng lẽ nhìn cậu, trong phòng vô cùng yên tĩnh, rất nhiều ong mật bị người làm vườn đuổi khỏi mặt cỏ bay lên giữa không trung, chúng mang theo mật ngọt trộm được vo ve vo ve lên cao rồi nhẹ nhàng đậu trên mặt kính.

Cửa sổ mở tung nhưng ong mật không tiến vào, chỉ có cơn gió mùa hạ cuốn theo hương hoa thổi vào phòng.

“Gọi lại lần nữa.” Hắn nói.

La Hiểu Ninh ngoan ngoãn lại gọi một tiếng: “Anh Tiểu Binh.”

Lương Húc chôn mặt vào trong khuỷu tay rồi tự mình bật cười.

Từng ngày cứ thế trôi qua, hắn vừa làm sinh viên vừa làm thầy giáo, lại vừa phải kiêm nhiệm vai trò bố nuôi mà có chết cũng sẽ không nhận, sinh hoạt phong phú đến tột đỉnh.

Trong khoảng thời gian này có một đàn chị cùng khoa tỏ tình với hắn một cách rầm rộ. Cô là nữ thần nổi tiếng trong khoa vì vậy cô rất để ý đến việc tự hạ giá để theo đuổi của mình, cô đã kéo theo một nhóm các chị em thân thiết đến để cổ vũ.

Đương nhiên Lương Húc không đồng ý, chỉ là cảm thấy lông mi của đàn chị đó cũng khá dài khiến hắn nhớ tới hương hoa quẩn quanh trong phòng bệnh ở Tần Đô.

Bắt đầu từ giây phút đối phương tỉnh lại ấy dường như cuộc sống của hắn bỗng nhiên được nhuộm thêm sắc màu, có vài điều thường ngày không nhận ra, không hiểu được, cũng chẳng để tâm lại đột nhiên cùng ập đến.

Hắn từ chối đàn chị cũng rất nhẹ nhàng, trước đây đều luôn thẳng thắn dứt khoát nói “không” nhưng người đàn chị nữ thần này lại nhận được sự ưu ái đặc biệt vì hàng mi của cô.

Lương Húc không tiện từ chối cô ngay mặt lúc đó nên đã mời cô và nhóm chị em đi ăn. Trước khi bắt đầu bữa ăn hắn đứng dậy một cách cung kính và chân thành:

“Chị à, chị rất xinh đẹp hơn nữa tính tình cũng rất tốt nhưng em không muốn yêu đương.” Hắn nói: “Nếu chị không chê thì chúng ta có thể làm bạn bè.”

Suy nghĩ một lát hắn lại bổ sung: “Nhưng em sẽ không làm bạn trai của chị, hiện tại không và sau này cũng sẽ không. Em nói làm bạn tuyệt đối không phải là muốn mập mờ.”

Suy cho cùng nữ thần vẫn là nữ thần, cô thế nhưng không nổi giận mà chỉ chống cằm nhìn Lương Húc trong phút chốc rồi nở một nụ cười xinh đẹp.

“Chị nói này đàn em Tiểu Lương, không phải em là kiểu đó chứ?”

Nhóm chị em ngồi cạnh cũng không tức giận, lời của nữ thần vừa nói ra thì tất cả các cô đều bật cười.

Lương Húc không hiểu ra sao: “Kiểu đó là kiểu gì?”

Nữ thần xinh đẹp tiến lại gần: “Có phải em không thích con gái không?”

Lương Húc không biết mình bị làm sao mà đột nhiên đỏ bừng từ đầu đến chân.

Nhóm chị em ôm nhau cười phá lên, “Thôi, không làm khó cậu nữa.” Các cô nói: “Nể tình bữa Haidilao này nên tha cho cậu. Thiến Thiến của bọn chị còn nhiều người theo đuổi, không có cậu cũng chẳng thiếu, sau này đừng hối hận đấy.”

Lời mà đàn chị nữ thần nói Lương Húc suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu rõ được logic trong đó. Đàn anh nói với hắn: “Hoàng Thiến Thiến xinh đẹp như thế, thành tích lại tốt, không thích cô ấy thì chỉ có thể là gay.”

Một lúc sau có lẽ đàn anh nhận ra lời này của mình không ổn, khiến Lương Húc nằm không cũng trúng đạn nên lập tức đổi giọng: “Ôi giời, cô ấy không theo đuổi được cậu nên tìm cớ cho mình ấy mà.”

Bộ não trai thẳng của Lương Húc không nghĩ lắt léo được như vậy, chỉ là từ đầu đến cuối hắn vẫn cho rằng đàn chị rất tốt. Hai tháng sau đàn chị cũng đáp lại sự theo đuổi của người khác rồi hai người ở bên nhau ngọt ngào thắm thiết.

Lương Húc vẫn như bình thường đi học, về nhà tập võ, cuối tuần hoặc những khi không có lớp thì sẽ đến thăm La Hiểu Ninh.

Mùa hoa nở đến ong mật vòng qua vòng lại quanh thành phố Trường An, chúng bận rộn đi lấy mật.

Trong thoáng chốc đó hắn đã không thể nghe tiếp “Hai bàn tay trắng” nữa. Hắn vẫn yêu thích Thôi Kiện nhưng chẳng rõ tại sao bài tủ của hắn lại thay đổi, đổi thành một ca khúc mới có giai điệu thoải mái, vui tươi và nhiệt tình. Ca khúc đó hát lên trong vui vẻ:

Em dẫn anh vào nhà kính trồng hoa của em, anh không thể trốn chạy khỏi hương hoa mê hoặc.

Trong vô thức anh đã quên mất cả… phương hướng.

Cô gái trồng hoa trong nhà kính.

Hết chương 26.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.