Đêm đó Kevin ngủ cùng giường, hai người cũng không dám làm bừa chuyện chăn gối, dù sao trên người Phòng Linh Xu còn có vết thương mà tâm trạng cũng buồn rầu. Kevin ngủ thẳng đến nửa đêm thì cảm thấy có người mổ lên môi mình mấy cái.
Đây là một thói quen nho nhỏ của Phòng Linh Xu, những khi không vui thì sẽ thích hôn trộm mà còn không cho Mr. Trâu anh làm loạn, gọi một cách văn vẻ là “sạc điện”.
Bọn họ xa cách ba năm thế nhưng thói quen này lại chẳng hề thay đổi. Mr. Trâu không dám động đậy, cứ có cảm giác bản thân biến thành một chiếc lá bạc hà mèo lớn.
(*)Bạc hà mèo có tên khoa học là Nepeta Cataria, là loại cây bụi thấp có vẻ ngoài giống như các loại bạc hà khác. Tên “bạc hà mèo” xuất phát từ sự ảnh hưởng của loại cây này đối với 2/3 loài mèo, chúng mang lại sự k1ch thích và hưng phấn cho loài mèo.
Phòng Linh Xu giải tỏa một trận xong thì chui vào trong lòng anh ngủ say sưa.
Có còn nhân tính không? Anh bạn người Mỹ khốn khổ cố thủ, anh bạn người Mỹ nghe tiếng ngáy ngọt ngào khe khẽ phát ra từ trong lòng thì ngơ ngác nhìn trần nhà cả đêm.
Suy cho cùng Phòng Linh Xu vẫn là Phòng Linh Xu, sẽ không bởi vì chút thất bại mà ủ dột đến ngày thứ hai. Hôm sau tỉnh dậy cậu đã lại dạt dào sức sống muốn xuất viện.
“Tổng kết lại một chút thì cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ít nhất chúng ta cứu được La Hiểu Ninh, cũng có được manh mối rõ ràng của vụ án Khúc Giang, tiếp theo Lương Húc định làm gì chúng ta cũng biết rõ.”
Nhớ lại thì quả thật là hoảng hốt, nếu không phải Phòng Linh Xu liều chết đuổi theo thì e rằng Lương Húc và La Hiểu Ninh đã trở thành hai khối thi thể tuẫn tình ôm nhau trong núi Hồng Khánh rồi.
Tâm lý của tội phạm luôn thay đổi không ngừng, có lẽ Lương Húc từng nghĩ muốn tự tay gi3t chết La Hiểu Ninh nhưng dù sao tự mình giết bằng thuốc độc và bị người khác đánh chết là hai chuyện khác nhau. Phòng Linh Xu tin là vào khoảnh khắc mình bắt La Hiểu Ninh làm con tin thì Lương Húc mới nhận ra dù thế nào cũng không thể để mất La Hiểu Ninh.
Công thức để nghiệm chứng tình yêu vẫn luôn vô cùng khắc nghiệt, giống như hai người Trâu Phòng xa cách ba năm mới biết rằng không thể thiếu nhau —— Sự khắc nghiệt trong công thức dành cho Lương Húc còn lớn hơn nhiều so với cậu và anh.
Bởi vì biết là con của kẻ nợ máu cho nên mới nhận ra tình cảm ấy không thể lay chuyển; và bởi vì đã từng muốn gi3t chết người yêu thương cho nên mới hiểu được có lẽ chia ly mới là sự lựa chọn tốt hơn.
Lãng mạn cũng lại tàn nhẫn, vận mệnh thật biết trêu đùa.
Một trận mưa thu và mùa thu của phương bắc cứ tới như vậy, lá liễu xanh vàng phất phơ rơi rụng khắp trời. Tiểu Phòng và Mr. Trâu dắt tay nhau đi trong vườn hoa ở dưới tầng, hai người dừng lại bên một gốc liễu rủ rồi cùng nhìn bầu trời thổn thức.
Ở bên cạnh Phòng Chính Quân và Đặng Vân Phi đều cảm thấy mù cả mắt, màn khoe khoang ân ái này chẳng còn chút nhân tính.
Tối hôm trước khi Phòng Linh Xu tỉnh lại thì Kevin bèn nhờ y tá gọi điện báo cho cảnh sát Trường An và cũng là báo tin an toàn cho Phòng Chính Quân, rồi anh hỏi: “Bây giờ mọi người có muốn tới để lấy thông tin về tình hình không?”
Phòng Chính Quân vừa nghĩ tới chuyện buổi tối con trai sẽ một mình đối mặt với anh chàng người Mỹ này thì trong lòng cảm thấy đủ loại khó xử, nhưng Linh Linh quả thật bị thương và mệt mỏi nên Phòng Chính Quân chỉ nói: “Cậu cứ ở cùng nó đi, ngày mai chúng tôi sẽ đến thăm.”
Trâu Khải Văn cảm kích vô cùng.
Chuyện của mấy đôi yêu nhau Phòng Chính Quân không có lòng dạ để suy nghĩ nhiều, Cục Công an còn đang lùng bắt Lương Húc, bậc cửa của Văn phòng tỉnh cũng sắp bị Lý Thành Lập giẫm phẳng, trước mắt đã chuẩn bị ban bố lệnh truy nã Lương Húc.
Buổi sáng ông dẫn theo Đặng Vân Phi đến bệnh viện thăm con trai, hai người cùng đến là có ý muốn tiến hành lấy thông tin. Tiện thể cũng mang hành lý của Trâu Khải Văn tới luôn.
Phòng Linh Xu ghét phòng bệnh bí bách: “Xuống vườn hoa dưới tầng nói chuyện đi, vết thương của con không sao cả.”
Quả thật không quá lo ngại, lúc đưa tới bệnh viện thì phía bệnh viện có chút bối rối: “Vết khâu này rất đẹp, không cần phải khâu nữa.”
Bác sĩ chỉ thực hiện xử lý đơn giản, kê đơn truyền kháng sinh rồi chụp CT não: “Không cần phải truyền máu, cậu ấy chỉ mệt nhọc quá độ thôi —— Rốt cuộc là mấy ngày không ngủ rồi? Cần bổ sung đường và dinh dưỡng.”
Tuy là nói như vậy nhưng mọi người vẫn cẩn thận từng li từng tí, coi Linh Xu như bệnh nhân bị thương nặng —— Phòng Linh Xu nói muốn xuống tầng nên Kevin chỉ đành xuống dưới cùng cậu.
Phòng Chính Quân hơi mất tự nhiên: “Cậu cứ để nó tự đi xuống như thế?”
Mr. Trâu cực kỳ ngạc nhiên: “Em ấy khỏe lắm, không cần xe lăn.”
“…”
Phòng Chính Quân không còn gì để nói, cảm giác không thoải mái trong lòng nhân mười nghìn lần. Đêm hôm trước Trâu Khải Văn ôm Phòng Linh Xu chạy một mạch tới bệnh viện, biểu hiện đó cũng coi như là thỏa đáng. Hôm nay ông cố gắng cho Trâu Khải Văn một cơ hội để thể hiện nhưng thế này thì cũng quá không biết điều.
Vốn dĩ giới tính đã không hợp, hành động càng không đạt tiêu chuẩn.
Trong lòng cha mẹ sẽ luôn cảm thấy con cái là cục cưng bé nhỏ, chính mình lơ là đôi chút cũng không sao nhưng bị người khác cướp đi thì lại là chuyện khác.
Phòng Chính Quân tỏ vẻ không vui: “Nó bị thương đấy.”
Mr. Trâu hiểu ra ý của ông thì không thể nhịn cười: “Chú Phòng à, lòng tự trọng của Linh Xu cao lắm, chú đừng coi em ấy quá yếu đuối.”
Phòng Linh Xu không biết hai người họ ở phía sau thì thầm cái gì, trên trán cậu hơi toát mồ hôi.
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn đánh cờ trong vườn hoa, vì để lựa theo ý bố vợ nên Mr. Trâu chỉ có thể cẩn thận hơn gấp đôi, anh phủ áo khoác lên ghế đá rồi mới để cho Phòng Linh Xu ngồi xuống.
Thể hiện tình cảm thắm thiết cũng không hài lòng, Phòng Chính Quân nhìn mà khói bốc ra từ mũi, không kiềm chế được nữa hỏi một câu: “Tiểu Trâu này, bao giờ —— bao giờ thì cậu về?”
Kevin cười một cách lịch sự với ông: “Cháu xin nghỉ phép năm, có thể ở Trung Quốc hai tuần. Nếu cần thiết thì cháu có thể kéo dài kỳ nghỉ.”
Đặng Vân Phi ngồi bên cạnh phát ra tiếng hừ hừ, anh ta nín cười đến mức đỏ bừng cả mặt rồi đưa cho Phòng Linh Xu một túi quýt.
Phòng Linh Xu có là tên ngốc thì cũng nhận ra bố ruột của cậu đang gây khó dễ cho chàng con rể ngoại quốc. Chuyện này không có cách nào để giải quyết, Phòng Linh Xu cảm thấy đau đầu, cậu gõ gõ lên bàn: “Được rồi nói chuyện chính đi. Tuy không tóm được Lương Húc nhưng chúng ta vẫn có thu hoạch.”
Nói tới chuyện chính thì tất cả mọi người cùng tắt nụ cười, Đặng Vân Phi lấy bút ghi âm và sổ ra, Phòng Chính Quân cũng trở nên nghiêm túc.
Phòng Linh Xu báo cáo lại tình hình của một ngày một đêm trước đó với Phòng Chính Quân, bao gồm cả lời kể về vụ án của Lương Húc và những suy luận của bản thân cũng giải thích cặn kẽ lại một lượt.
Hiện tại điều có thể xác định là vụ án Khúc Giang quả thật không phải do một người gây ra. Khẩu cung của Lương Húc và tuyến thời gian của hắn hoàn toàn phù hợp, thời gian của hắn đủ để giết Lư Thế Cương mà bản thân hắn cũng thừa nhận điều này.
Về phần ai giết vợ con Lư Thế Cương thì tất cả đều có nghi ngờ nghiêng về bố của La Hiểu Ninh. Cộng thêm sự mô tả của Phòng Linh Xu về người bảo vệ kia thì mọi người tự nhiên đều liên tưởng có thể người bảo vệ này chính là người bố ruột đã ẩn nấp nhiều năm của La Hiểu Ninh.
Tuy rằng tạm thời không có chứng cứ nhưng manh mối đã trồi lên mặt nước.
“Nói cách khác bố của La Hiểu Ninh chính là hung thủ của vụ án Kim Xuyên.” Hoàn toàn không ngờ được rằng thì ra vụ án Kim Xuyên là án lồng án, Lư Thế Cương chỉ là kẻ chịu tội thay, Phòng Chính Quân có phần kích động: “Giờ bố sẽ về Cục báo cáo. Linh Linh, con nhớ lại dáng vẻ của tên bảo vệ đó xem, chúng ta đồng thời truy nã gã và Lương Húc. Ngoài ra chuẩn bị thực hiện tra soát DNA, đúng lúc La Hiểu Ninh cũng ở trong tay chúng ta.”
“Không, chúng ta đã rơi vào một sai lầm lớn.” Phòng Linh Xu khẽ lắc đầu: “Bây giờ vụ án Kim Xuyên đã là chết không đối chứng.”
Lời vừa nói ra thì Tiểu Đặng và Phòng Chính Quân đều ngẩn người, chỉ có Trâu Dung Trạch gật đầu tỏ ý khen ngợi.
“Bố, cứ cho là bố dựa vào DNA để huy động nhân lực tìm được bố của La Hiểu Ninh thì bố dùng tội danh gì để buộc tội gã đây? Tội ‘Sinh ra đứa con trai La Hiểu Ninh’ sao?”
Đột nhiên Phòng Chính Quân hiểu được ý của cậu, sắc mặt trở nên tối sầm.
Đúng thế, Lương Húc đã đưa ra một câu đố khó cho mọi người —— Tất cả bằng chứng đều là lời khai miệng, hơn nữa còn là lời tố cáo mà Lư Thế Cương bị ép nói ra trong tình huống tính mạng bị đe dọa, và lời tố cáo này phải nhờ Lương Húc truyền đạt lại thì cảnh sát mới được biết.
Bất kể là Lư Thế Cương hay Lương Húc thì đều có khả năng ngụy tạo chứng cứ, lời khai miệng này vốn không đủ để làm bằng chứng trình tòa.
Nếu như Lư Thế Cương còn sống thì với sự thẩm vấn nghiêm ngặt, cộng thêm sự đe dọa tính mạng từ hung thủ thì không biết chừng Lư Thế Cương sẽ nói ra sự thật. Nhưng trái lại trong cơn tức giận Lương Húc đã giết người diệt khẩu thay cho hung thủ thật sự.
Nhân chứng duy nhất cứ thế vĩnh viễn im lặng vì cái chết.
“Con tin Lư Thế Cương đối mặt với sự sống và cái chết sẽ không nói dối, cũng tin những lời Lương Húc nói khi đó đều là thật, nhưng pháp luật không nói tới lòng tin, nó cần bằng chứng cụ thể.” Phòng Linh Xu nói: “Trước mắt chúng ta không có chứng cứ có thể buộc tội bố của La Hiểu Ninh giết người.”
Kevin ở bên cạnh cũng bổ sung: “Đương nhiên tôi ủng hộ việc khống chế cha của La, nhưng với tư cách là cảnh sát thì làm thế nào để gã bằng lòng nhận tội mới là việc cấp bách.”
Anh trông vẻ mặt rầu rĩ của Phòng Chính Quân và Đặng Vân Phi thì mỉm cười nhắc nhở: “Tuy rằng không thể tố cáo tội lớn nhưng tội bỏ rơi con của gã thì có thể xác định —— Sáng nay cháu và Linh Xu đã thảo luận, cậu ấy nói Trung Quốc định tội rất nặng với việc bỏ rơi, đặc biệt là với người khuyết tật.”
Lời nói rất khiêm tốn, dẫn chứng pháp luật là Phòng Linh Xu trả lời nhưng ý tưởng là Trâu Khải Văn nghĩ ra. Buổi sáng Phòng Linh Xu đánh răng trong nhà vệ sinh, Trâu Khải Văn dựa vào cạnh cửa khoanh tay nhìn cậu.
Phòng Linh Xu nhe răng ra với anh: “Nhìn gì vậy? Đánh răng đẹp lắm à?”
Kevin nhìn cậu chăm chú: “Linh Xu này, cha em chưa bao giờ quan tâm nhiều đến em, điều này có cấu thành tội bỏ rơi ở Trung Quốc không?”
“Bỏ rơi cái đầu anh ấy. Đúng là không về nhà thường xuyên nhưng ông ấy vẫn cố gắng hết sức để nuôi gia đình được chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Phòng Linh Xu chợt nghĩ ra: “Cái đệch, thông minh, anh đang nghĩ đến việc buộc tội bố của La Hiểu Ninh.”
Kevin gật đầu cười: “Thời gian tạm giữ có hạn, chúng ta cũng không có đủ bằng chứng nhưng nếu có thể kết tội và bỏ tù trước thì sẽ tranh thủ được rất nhiều cơ hội.”
Mọi người cùng hiểu ra, đúng rồi, không thể buộc tội giết người nhưng bỏ rơi là sự thật, bao nhiêu năm qua La Hiểu Ninh dựa vào sự giúp đỡ của Lư Thế Cương mới có thể sống sót. Lúc trước bố La và Lư Thế Cương treo đầu dê bán thịt chó khiến mọi người tưởng rằng Lư Thế Cương là người nuôi nấng La Hiểu Ninh nên cảnh sát mới chưa từng can thiệp.
Hiện tại tội bỏ rơi là ván đã đóng thuyền, chỉ cần La Hiểu Ninh chịu khởi tố thì có thể vin vào đó để tạm giam bố cậu ta.
“Không cần khởi tố.” Phòng Linh Xu nói: “Tất cả nhân viên y tế của Bệnh viện Tần Đô đều có thể làm chứng rằng bố cậu ta có hành vi bỏ rơi người khuyết tật bị bệnh nặng trong ít nhất năm năm. Có thể trực tiếp truy tố, ít nhất bị xử ba năm, nặng thì có thể năm năm.”
Trong khoảng thời gian năm năm không sợ không tìm được chứng cứ, nhốt bố La trong tù cũng không lo Lương Húc sẽ lại giết người.
Nếu ông La muốn sống thì chẳng bằng ngoan ngoãn nhận tội, nhà tù là an toàn nhất, ít nhất sẽ không bị Lương Húc xé xác.
Nghĩ đến việc như vậy là có thể kéo Lương Húc khỏi vách đá thì trong lòng mọi người đều thở phào một hơi, tất cả cùng im lặng không lên tiếng. Phòng Linh Xu nhìn thấy túi quýt vàng óng đặt bên cạnh bèn cầm một quả trong tay từ tốn bóc vỏ.
Cậu bóc rất cẩn thận, sau khi nặn cho vỏ quýt nới lỏng ra hoàn chỉnh thì tách thành một bông hoa bốn cánh. Ba người nhìn ngón tay cậu linh hoạt gỡ xơ quýt rồi bóc, bóc ra một tấm màng màu trắng.
Kéo tơ bóc kén, bắt đầu thấy sự thật. Phá án cũng như vậy.
Phòng Linh Xu nhớ tới Bé Thỏ Trắng ốm yếu thì hỏi: “La Hiểu Ninh hiện tại thế nào?”
“Tỉnh rồi nhưng tâm trạng rất xấu, không ăn được gì, uống nước cũng nôn.” Đặng Vân Phi nói: “Tôi với chị Nhạc có đến xem cậu ta thì hiện tại cậu ta không thể tiếp nhận lấy thông tin. Nếu là ông thì có lẽ sẽ tốt hơn, những người khác hỏi gì cậu ta cũng không chịu nói —— Cũng không có sức để nói.”
“Tôi sẽ đến thăm cậu ấy. Cậu ấy ở đâu?”
“Cũng ở bệnh viện này, chắc hẳn là bên dưới tầng của ông.” Đặng Vân Phi nhìn về phía tòa nhà nội trú: “Tầng hai ấy, không chạy được, có người canh chừng cậu ta.”
Bóc quýt xong Phòng Linh Xu không cho vào miệng, trong lòng cậu còn đang nghĩ về La Hiểu Ninh nên tiện tay đưa ra phía trước —— Kevin và Phòng Chính Quân cũng chẳng để ý, vô thức giơ tay ra nhận.
“…”
Tình huống này khó xử biết bao nhiêu, Tiểu Đặng có mắt nhìn nhanh chóng bóc một quả quýt: “Đội trưởng Phòng, chú ăn đi này.”
Phòng Linh Xu nhìn bên này rồi nhìn bên kia, sau đó cho quýt vào miệng mình.
Phòng Chính Quân thắt lòng.
Phòng Linh Xu nhịn cười đưa chỗ quýt còn thừa cho Trâu Dung Trạch rồi cầm một quả khác lên bóc: “Bố, cái này là của bố.”
Phòng Chính Quân trước giờ không quan tâm đ ến con trai ngày hôm nay gặp báo ứng, ông đưa tay lấy quả quýt: “Đế bố, để bố. Giờ con đang ốm cần được chăm sóc, con xem ăn hoa quả mà con còn phải tự làm.”
Wow, được đấy, bố còn học được cách bóng gió mỉa mai người khác nữa à?
Phòng Linh Xu sợ bố cậu lại oán trách Mr. Trâu nên không còn cách nào khác là quay lại chủ đề chính: “Bố này, phía Lương Húc bố định thế nào?”
“Truy nã là chắc chắn.” Vẻ mặt của Phòng Chính Quân dịu lại: “Trước đó chúng ta lập bẫy lừa cậu ta nhưng Tiểu Trâu đã giành được con và La Hiểu Ninh về nên đương nhiên cậu ta sẽ không mắc bẫy. Bố đã cho rút hết cảnh sát ở Lam Điền và thôn Đinh Hồ, Lương Húc không ngu ngốc sẽ không miễn cưỡng xông ra. Bố đoán hiện giờ cậu ta sẽ chọn ẩn nấp.”
Cảnh sát kỳ cựu dù sao cũng là cảnh sát kỳ cựu, đối với tâm lý của tội phạm thì Phòng Chính Quân vẫn nắm bắt vô cùng chuẩn xác. Sự hiểu biết của ông với Lương Húc cũng không kém gì Phòng Linh Xu, ba tên chíp hôi nghe mà gật gù không dứt.
Đặng Vân Phi còn hơi do dự: “Tôi có thuyết phục Đội trưởng Phòng là chúng tôi đều sợ Lương Húc sẽ lại bắt những người khác làm con tin.”
“Không đâu.”
Phòng lớn và Phòng nhỏ cùng đồng thanh, hai cha con không khỏi nhìn nhau cười.
“Tuy cách làm của cậu ta cực đoan nhưng trong trường hợp có thể lựa chọn thì sẽ không dễ tổn thương người vô tội.” Phòng Linh Xu nói: “Tình huống ở Bệnh viện Tần Đô nguy cấp như vậy nhưng cậu ta cũng không giết bất cứ người dân vô tội nào. Cậu ta là người có mục đích rất rõ ràng, dân chúng không liên quan thì cậu ta sẽ không động vào.”
“Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, bây giờ không phải là xem Lương Húc sẽ làm gì mà là xem cảnh sát chúng ta sẽ làm thế nào.” Phòng Chính Quân nghiêm mặt nói: “Truy nã Lương Húc, một là vì cậu ta có tội, hai cũng là uy hiếp cậu ta đừng tiếp tục phạm tội. Chỉ cần chúng ta hành động đủ nhanh bắt được bố của La Hiểu Ninh trước thì Lương Húc nhiều nhất chỉ là cố ý gây thương tích, dù gì cũng có thể bảo vệ tính mạng của cậu ta.”
Phòng Linh Xu hiểu sự áy náy trong lòng Phòng Chính Quân vẫn không giảm bớt. Lương Húc đi tới bước đường ngày hôm nay thì Phòng Chính Quân tự trách vô cùng.
“Bố, bố phải rõ một điều cậu ta là tội phạm. Đúng là chúng ta cứu cậu ta nhưng sự thật vẫn là bắt giữ. Bố đừng có mềm lòng trong việc này.”
Lời nói rất nghiêm khắc, Phòng Chính Quân còn chưa nói gì nhưng Đặng Vân Phi đã thấy lúng túng trước: “Tiểu Phòng, ông bớt nói lại đi.”
Dưới gầm bàn Kevin cũng đánh lên mông Phòng Linh Xu.
Việc truy tìm theo DNA rất khó khăn, cần sự phối hợp chặt chẽ của phía quản lý dân cư và y tế, Phòng Chính Quân hoàn toàn không để ý con trai ông nói gì mà chỉ đang đau đầu vì chuyện này.
Phòng Linh Xu cũng chẳng dao động, bóc quýt sạch sẽ rồi nghiêm túc đặt trong lòng bàn tay Phòng Chính Quân: “Lương Húc quả thật không giết người vô tội, cậu ta định ẩn nấp, chuyện này rất có lợi với chúng ta nhưng đó không phải là lý do để thả lỏng.”
Cậu nhìn thoáng qua Kevin, Kevin cũng tỏ vẻ tán thành.
“Kevin chắc cũng nghĩ giống con, hiện tại điều lo sợ nhất là mục tiêu của Lương Húc có thể không phải chỉ mình bố La.” Cậu vê chỗ xơ quýt còn lại trong tay thành một nắm: “Không biết chừng chúng ta có thể dựa vào đây để bắt Lương Húc.”
Hết chương 36.
_____________________
Theo điều 261 Luật Hình sự của Trung Quốc quy định tội bỏ rơi là chỉ hành động người có nghĩa vụ nuôi dưỡng người già, trẻ em, người ốm đau hoặc người không có khả năng tự lập từ chối nuôi dưỡng; có thể bị phạt tù thời hạn không quá 5 năm, tạm giam hoặc quản thúc.
Theo điều 186 Bộ luật Hình sự của Việt Nam quy định người nào có nghĩa vụ cấp dưỡng và có khả năng thực tế để thực hiện việc cấp dưỡng đối với người mà mình có nghĩa vụ cấp dưỡng theo quy định của pháp luật mà từ chối hoặc trốn tránh nghĩa vụ cấp dưỡng, làm cho người được cấp dưỡng lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, sức khỏe hoặc đã bị xử phạt vi phạm hành chính về một trong các hành vi quy định tại Điều này mà còn vi phạm, nếu không thuộc trường hợp quy định tại Điều 380 của Bộ luật này, thì bị phạt cảnh cáo, phạt cải tạo không giam giữ đến 02 năm hoặc phạt tù từ 03 tháng đến 02 năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]