Bóng đêm tĩnh lặng, những ngôi sao tràn ngập bầu trời đêm đầu thu, đây là một đêm mùng một không trăng.
Đèn đường đã hỏng mất một cái vì vậy xung quanh vô cùng tối tăm, những cây liễu và cây hòe mặc dù đã hứng chịu gió thu nhưng cành lá vẫn hoàn toàn chưa héo tàn —— Nếu ngay đến một cơn gió thu ấy cũng không chịu được vậy thì không xứng được gọi là loài cây của phương bắc. Trong bóng tối không thể thấy rõ được lá vàng lá xanh, bóng cây rậm rạp không có gió cũng tự đung đưa thoạt trông cứ có cảm giác ma quái lạnh lẽo.
Đổng Lệ Quân đang trên đường về nhà một mình, các nhân viên làm việc lâu năm trong bệnh viện ngày thường đi làm hay tan tầm đều đi dép không gót, bà thì đi một đôi giày xốp thông thường —— Hàng nhái, chỉ sáu mươi tệ —— Không phù hợp với độ tuổi gần năm mươi của bà nhưng được cái nhẹ và thuận tiện, không xỏ gót thì sẽ giống như dép lê cực kì tiện lợi.
Loại giày này chỉ có một điểm không tốt đó là nếu nhấc gót lên thì khi đi lại sẽ không phát ra tiếng động như thể bóng ma; còn nếu không nhấc lên thì âm thanh loạt soạt, loạt soạt ấy ——
Tựa như có ma theo sau.
Trong lòng Đổng Lệ Quân rất khó chịu, con đường này lại vắng vẻ nên bà càng cảm thấy không thoải mái.
Bà xuất thân từ một thành phố nhỏ, từng là y tá trưởng của một bệnh viện tuyến hai nhưng hiệu quả của đơn vị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-hung-tay-bac-hoang/2885906/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.