Lương Húc biết mình không còn nhiều thời gian.
Bóng đêm lùi dần lại phía sau lưng hắn, còn ba bốn tiếng nữa mới đến bình minh nhưng hắn tựa như động vật sống về đêm, mọi giác quan trên cơ thể hắn đều nhạy bén cảm nhận được bóng đêm đã biến mất.
Từ nơi xa xôi dường như hắn nghe thấy tiếng của Phòng Linh Xu, khàn giọng gọi to tên của hắn.
Mặt trời đã sắp ló dạng, và khoảnh khắc mặt trời mọc sẽ là thời điểm hắn đón nhận sự phán quyết.
Hắn lặng lẽ trốn chạy trong những con ngõ hẻm, muốn giấu mình đi.
Thật ra hắn từng nghĩ muốn giết Đổng Lệ Quân, giống như hắn từng nghĩ đến việc muốn gi3t chết La Hiểu Ninh.
Thân thế của La Hiểu Ninh không thể tha thứ được, nhưng Lư Thế Cương hợp mưu với người khác hại cậu ta thì Lương Húc lại muốn cứu cậu ta.
Giống như câu trả lời mà Phòng Linh Xu dành cho hắn lúc ấy: “Bất kể cậu đã làm gì, phạm phải lỗi gì thì vẫn có đường để quay lại.”
Với Lương Húc mà nói thì La Hiểu Ninh chẳng hề làm gì, cậu ta cũng không có bất cứ lỗi sai gì, chỉ sai khi cậu ta là con trai của hung thủ. Nếu như La Hiểu Ninh nhất định phải chết thì cũng chỉ được chết trong tay Lương Húc hắn —— Người khác, không xứng cũng không được phép.
“Con à, dùng giết chóc để ngăn giết chóc không phải là cách giải quyết vấn đề.”
Lúc đó hắn đang chơi game ở nhà, Lương Phong đứng đằng sau hắn tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-hung-tay-bac-hoang/2885903/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.