Trâu Khải Văn tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình biến thành mèo.
Anh hoảng sợ nhìn khắp cơ thể mình —— Thật sự biến thành mèo, từ đầu đến chân. Vóc dáng to lớn, thân hình mập mạp, bộ lông dài bồng bềnh này quá quen thuộc; là mối hận trong lòng Trâu Khải Văn.
Đúng thế, chính là cái con mà Phòng Linh Xu nuôi.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Phải bắt đầu từ việc Phòng Linh Xu nuôi mèo.
Từ khi Lương Húc đưa mèo tới thì cuộc sống của Mr. Trâu bèn rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Con mèo Ragdoll này rất mưu mô, vừa vào cửa đã biết quyền lên tiếng trong nhà thuộc về ai —— Lương Húc và La Hiểu Ninh bế nó đến, người mở cửa là Trâu Khải Văn, còn Phòng Linh Xu thì đang nằm trên ghế sô pha thử dụng cụ làm đẹp mới mua, cả mặt bôi đầy serum, hai mắt nhắm tịt khua tay múa chân: “Lương Đại Húc! Cậu chơi tập kích bất ngờ à?”
Trâu Khải Văn mời họ vào nhà ngồi xuống, còn Phòng Linh Xu thì vội phóng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
(*)Mèo Ragdoll: là một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng, là một trong những loài mèo cảnh to lớn nhất trên thế giới với thân hình tráng kiện, lực lưỡng. Chúng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo.
Kevin cũng hỏi: “Sao lại đến giờ này? Phòng khám nghỉ sớm à?”
La Hiểu Ninh già giặn hơn nhiều so với trước đây, cũng cởi mở hơn, ít nhất là rất cởi mở trước mặt người quen, Lương Húc thì vẫn nhất quán im lặng là vàng. La Hiểu Ninh cười nói: “Có chút việc nên đến sớm ạ —— Đại ca Trâu, mỗi lần đến nhà anh đều thấy rất sạch đẹp, cảnh sát Phòng sống có trật tự ghê.”
“Tôi muốn đưa em ấy đi xem phim.” Lương Húc nói: “Ghế tình nhân chỉ còn lúc sáu rưỡi, đi từ chỗ các anh thì sợ không kịp.”
“Khoe khoang tình cảm có đạo đức công cộng chút đi.” Phòng Linh Xu hét lên trong nhà vệ sinh, “Đã hẹn là sáu giờ, mất công tôi còn định làm đẹp một tí rồi mới gặp nhau.” Sau đó cậu giậm chân: “Ơ, Kevin, hộp giấy lau mặt của em đâu?!”
Trâu Khải Văn bình tĩnh, quen đường quen nẻo đi vào phòng ngủ rồi cầm một chiếc hộp giấy ra: “Tối qua chính em mang vào phòng ngủ.”
“Không phải em ~” Phòng Linh Xu ở trong nhà vệ sinh làm nũng: “Anh —— lấy giúp em một tờ đi, hai tay em ướt sũng nước rồi!” Cậu ló đầu ra khỏi WC: “Lương Húc, tôi có đẹp hơn trước đây không?”
Lương Húc hết chịu nổi cái kiểu ngang ngược của cậu: “Anh đủ đẹp rồi.”
Trâu Khải Văn luôn luôn bao dung với người đó nhà anh, anh dịu dàng giục: “Lau thật khô đi rồi ra đây.”
Lương Húc thật lòng thông cảm với Trâu Khải Văn —— Có so sánh mới thấy khác biệt, con người Lương Húc ẩn chứa chủ nghĩa nam tính vượt trội, quen với việc La Hiểu Ninh dịu dàng nghe lời trong mọi chuyện, sau khi bước vào cuộc sống hôn nhân thì càng cảm thấy chỉ có Bé Thỏ Trắng của hắn mới là một người yêu mẫu mực, khó có thể tưởng tượng được đại ca Trâu phải chịu đựng sự tai quái của Phòng Linh Xu như thế nào.
Hắn đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương thử tưởng tượng cảm giác sống chung với Phòng Linh Xu —— Mỗi ngày đều phải khen “Đẹp”, còn thường xuyên vứt đồ bừa bãi, khó tránh được việc bị hò hét sai vặt.
Không dễ dàng gì, đại ca Trâu.
Phòng Linh Xu rửa mặt đi ra, đầu tiên là cười hì hì ôm chầm lấy La Hiểu Ninh sau đó hai mắt háo hức liếc nhìn vào trong thùng: “Cho tôi con nào đấy?”
Lương Húc vẫn còn ghi thù việc cậu dạy La Hiểu Ninh bậy bạ: “Con xấu nhất!”
Phòng Linh Xu nhe răng trợn mắt với hắn: “Trái tim của cậu ở đâu hả?!”
La Hiểu Ninh ngồi cạnh nhìn bên này lại nhìn bên kia rồi cười phì một tiếng, cậu bế mèo ra: “Là con đẹp nhất ạ, anh chọn.”
Chú mèo Ragdoll nhỏ màu xám này có một đôi mắt xanh đặc trưng, xanh lam trong suốt, đồng thời còn có đường kẻ mắt bẩm sinh, khuôn mặt và thân hình đều đẹp đến ngỡ ngàng. La Hiểu Ninh bế nó ra, nó mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ rồi đột nhiên không nói không rằng nhảy vọt vào lòng Phòng Linh Xu.
Mọi người cùng sững sờ.
Mèo con li3m mặt Phòng Linh Xu, nó còn rất nhỏ nên phải duỗi móng vuốt ra hết cỡ thì mới có thể nâng cằm đối phương lên, sau đó li3m khắp cả mặt cho đến môi.
Phòng Linh Xu mừng không sao giải thích được: “Cái đệch, nó rất có mắt thẩm mỹ, biết là tôi đẹp!”
Anh biết dát vàng lên mặt mình thật, mọi người thầm buồn cười không nói nên lời.
Chỉ có Mr. Trâu chua loét trong lòng —— Con mèo này quả thật không có giáo dục, vừa đến đã cưỡng hôn phu nhân của mình, rốt cuộc có còn muốn sống tiếp trong cái nhà này không?
Phòng Linh Xu hoàn toàn không thèm để ý đến tâm trạng của anh, Phòng Linh Xu chỉ lo ngắm mèo.
“Mèo này đắt lắm nhỉ… Chất lượng tốt quá.”
Cậu không chỉ đích danh cũng không chọn là có ý để Lương Húc chọn đại một con, chỉ cần là mèo là được, nào ngờ Lương Húc lại hào phóng như thế.
Cậu khách sáo thì Lương Húc cũng khách sáo theo, Lương Húc ngại ngùng trả lời: “Chuyện nên làm, hợp với anh.” Hắn đứng dậy nắm lấy móng vuốt của mèo con: “Phải nghe lời đấy, sau này đây là chủ nhân của mày.”
Mèo con gừ một tiếng rồi lại rúc vào trong lòng Phòng Linh Xu.
Lương Húc hơi giật mình: “Sao lại dữ với tao thế.” Hắn kiên trì, lại giới thiệu Mr. Trâu: “Đây cũng là bố của mày.”
Mèo con meo một tiếng lấy lệ rồi chôn đầu vào hõm vai của Phòng Linh Xu.
Trâu Khải Văn: “…”
Phòng Linh Xu vui mừng hớn hở, còn Mr. Trâu thì tức mà không dám nói gì.
Những ngày tháng đen tối bắt đầu với sự xuất hiện của con mèo ma quỷ này.
Trải nghiệm đau đớn nhất trong cuộc đời là bạn bị một con mèo cướp đi sự ưu ái, hơn nữa con mèo này còn đam mê diễn kịch.
Hai tháng đầu vẫn bình an vô sự, bình an vô sự ở mặt ngoài. Mèo con ở nhà ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, tính cách cũng lười nhác, ngoại trừ làm nũng với Phòng Linh Xu thì những lúc khác đều lạnh lùng. Mr. Trâu sơ suất khinh địch, từng nghĩ rằng con mèo này dễ đối phó.
Sự thật chứng minh anh nghĩ quá đơn giản.
Buổi tối Phòng Linh Xu ôm mèo đi ngủ.
Trâu Khải Văn: “…??”
“Ầy, nó nhỏ thế này lại sợ người lạ, cứ để nó ngủ ở cạnh chân em đi mà.”
Không thể trách cảnh sát Phòng nhẹ dạ bởi vì quả thật là mèo con rất biết làm nũng, đôi mắt xanh lam chẳng làm gì cũng trông như đang rưng rưng nước mắt, bọn họ tắt đèn đi ngủ thì mèo con ở trong bóng tối tủi thân cào ga trải giường.
Cái đầu nhỏ xíu, không với tới được nên cứ nhảy lên cào cào.
Phòng Linh Xu thương hại bèn bế mèo lên giường. Cậu vuốt v e mèo con còn mèo con thì giẫm giẫm lên ngực cậu như đang nặn sữa.
Mr. Trâu ghen ghét đến phát điên, chỗ đó trừ mình ra thì đã bao giờ cho người khác chạm vào? Con mèo hoang từ đâu chui ra như mày cũng đòi chiếm đất diễn!
“Ngoan nào, ra chỗ chân giường đi.” Phòng Linh Xu dỗ nó: “Papi sẽ ngủ cùng con.”
Mr. Trâu quăng một ánh mắt cảnh cáo cho nó.
Mèo con trả lại anh một cái liếc mắt hung dữ.
“Nó khiêu khích tôi!” Mr. Trâu lập tức tố cáo.
“Meo!” Mèo con cũng tố cáo.
Người không đấu lại mèo, Phòng Linh Xu thiên vị: “Nó nhỏ như vậy anh so đo với nó làm gì chứ. Ơ kìa, trước đây không nhận ra anh ghét mèo thế nha? Bảo nuôi mèo cũng là anh mà?”
Làm sao tôi biết sẽ có một con mèo dính người như thế? Mr. Trâu thầm than thở trong lòng, nuôi nó là để em vui vẻ, không phải để khiến tôi bực bội.
Chẳng mấy chốc chú mèo này đã bị Phòng Linh Xu nuôi thành nhóc mập. Phòng Linh Xu chỉ nghiêm khắc với vóc dáng của bản thân, còn với người yêu và mèo yêu thì chưa bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì.
Vóc dáng thay đổi nhưng cái tính tranh giường lạ lùng thì không đổi, cũng may giường kingsize nên không thiếu một ổ mèo cho nó. Nhưng đau ở chỗ là buổi tối khó tránh khỏi việc họ vận đ ộng tình yêu, mèo con cứ đứng ở đầu giường kêu gào cổ vũ hết tiếng này đến tiếng khác, hưng phấn như muốn đích thân ra chiến trường.
Mr. Trâu cảm thấy bản thân cũng sắp héo đến nơi.
Không thể chịu thua, Trâu Khải Văn nghĩ thầm, làm một quý ông thì phải thích nghi với mọi hoàn cảnh, nghĩ kỹ lại thì tiếng mèo kêu làm nền cũng khá có cảm giác nguyên thủy, nhịn một chút.
Nhưng Phòng Linh Xu lại ôm cổ anh: “Có phải mèo đói không nhỉ?”
“…”
Tôi đang mây mưa với em mà em hỏi tôi mèo có đói hay không?
Không nhịn nổi nữa.
Mr. Trâu xách con mèo lên rồi bước nhanh vào bếp đổ một phần thức ăn cho mèo ra: “Mời dùng, cấm được bước vào phòng ngủ!”
Mèo con ở sau lưng anh giận dữ cào cửa.
Vì vậy sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, Trâu Khải Văn phát hiện mình biến thành mèo.
Rốt cuộc đây là cái kịch bản gì? Anh nhảy xuống giường dự định đi tìm Phòng Linh Xu để xem tình hình.
Vào khoảnh khắc đáp xuống đất anh nghe thấy giọng của Phòng Linh Xu: “Hôm nay anh không khỏe à?”
“???”
Anh là đặc vụ nhiều năm nên sự cảnh giác chưa bao giờ biến mất, giờ phút này Trâu Khải Văn tỉnh táo lại từ sự kiếp sợ vì bị biến thành mèo và lập tức rơi vào một nỗi sợ to lớn hơn.
—— Hiện tại mình là mèo, vậy thì trong cơ thể mình là ai?
Ngay lập tức anh nhìn thấy Phòng Linh Xu đỡ chính mình từ trong phòng bếp đi ra.
“Sao sáng sớm đã vào đấy ăn phi lê cá rồi?” Phòng Linh Xu không hiểu ra sao: “Sao anh không để ý đến em?”
Trâu Khải Văn chứng kiến cảnh tượng NTR với một tâm trạng phức tạp, ở ngay trước mắt anh, chính mình phờ phạc kéo lấy mặt Phòng Linh Xu rồi trao một cái hôn thắm thiết lên khắp mặt.
Phòng Linh Xu hơi đẩy ra rồi mỉm cười lau mặt: “Gì mà hôn khắp mặt em! Em vừa mới bôi kem chống nắng!”
Trâu Khải Văn đã biết bây giờ ai đang ở trong cơ thể mình.
Bởi vì đối phương “xuỵt” một tiếng rất hung dữ với anh.
Phòng Linh Xu hiểu ý bèn nói: “Anh khó chịu thì ở nhà nằm một lát đi. Hôm qua đã nói anh đừng làm tư thế điên rồ đó rồi, em được thoải mái nhưng anh mệt đây này.”
“…”
Đừng nói mấy thứ đó với mèo! Tôi sợ bây giờ nó nghe không hiểu đâu!
Trâu Khải Văn ở dưới gầm bàn kêu lên ầm ĩ một cách bi thương.
Phòng Linh Xu nhấc anh lên: “Hôm nay không được làm phiền bố của con, bố con không khỏe, con phải ngoan một chút. Ra ban công đi.”
Cậu không để ý đến sự giãy dụa của Trâu Khải Văn, cứ thế ném anh ra ngoài ban công.
“Em đi tìm Mẫn Văn Quân đây!”
Giọng của Phòng Linh Xu ở lối vào văng vẳng truyền tới: “Buổi trưa anh muốn ăn gì?”
Trâu Khải Văn áp sát vào cửa kính ban công, nhìn mình giơ cánh tay lên như thiểu năng trí tuệ.
“A!”
Bản thân nói.
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Anh khó chịu thì đừng nói, lát về em mua thuốc cho anh.” Phòng Linh Xu xỏ giày rồi nói: “Buổi trưa sẽ nấu cho anh chút cháo.”
Đừng nói nữa bé cưng! Tôi ở đây này! Em mở cửa ra đi!
Trâu Khải Văn tuyệt vọng nghe thấy tiếng cửa đóng rầm lại.
Phòng Linh Xu đi rồi thì Trâu Khải Văn hình người và Trâu Khải Văn hình mèo nhìn nhau qua lớp cửa kính đầy thù hận.
Hiển nhiên đối phương rất kiêu ngạo, nó thong thả ung dung đứng lên rồi đi vào bếp, một lát sau thì bê một đ ĩa đồ ăn ra.
Trâu Khải Văn nhận ra đó là một đ ĩa bào ngư thái hạt lựu, có lẽ là buổi sáng Phòng Linh Xu nấu mì còn thừa lại.
Nó đặt đ ĩa dưới đất rồi vừa vui sướng ăn bào ngư, vừa hả hê nhìn Trâu Khải Văn hóa mèo, trừng mắt nhe răng với anh.
Trâu Khải Văn bực tức đập cửa điên cuồng.
Làm ầm nửa tiếng đồng hồ thì móng mèo của Trâu Khải Văn đã sưng cả lên, anh li3m li3m móng vuốt rồi bước thong thả đến bên dưới cửa sổ.
Chuyện đến nước này thì anh đã không còn hoang mang, cũng không tức giận nữa bởi vì mọi chuyện đều vượt ra ngoài lẽ thường —— Rõ ràng mình đã bị mèo cướp mất thân xác nên chỉ đành nương nhờ vào thân mèo.
Con mèo này chắc chắn không chỉ muốn đồ ăn, có lẽ nó còn một âm mưu to lớn hơn.
Trâu Khải Văn nghiêm túc kêu một tiếng, ra hiệu đối phương mở cửa ra để thương lượng một cách công bằng.
Hiển nhiên con mèo chẳng thèm quan tâm, nó bê đ ĩa bào ngư lên rồi đắc ý nằm trên sô pha.
Không bực, không tức, cố gắng giữ tỉnh táo. Trên ban công, Trâu Khải Văn phe phẩy đuôi xoay vòng tại chỗ rồi nghĩ thầm cũng không phải là không có cách giải quyết.
Hiện tại anh không lo cho bản thân mà lo cho Linh Xu hơn, nhất định phải để Linh Xu biết tình hình bây giờ của mình, không thể để Linh Xu sống với tên hàng nhái nguy hiểm này.
Nhưng bây giờ mình không nói được tiếng người, vậy phải làm thế nào?
Trong nhà thật sự quá sạch sẽ, hàng ngày Phòng Linh Xu đều lau cho sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương, không có thứ gì để anh có thể vẽ được.
Móng mèo thì lại không cầm được bút.
Mr. Trâu dù sao cũng là Mr. Trâu thông thái, anh nhìn mặt cửa kính phản chiếu một lúc thì trong lòng bỗng nảy lên ý tưởng.
—— Con mèo này có thân hình rất mềm mại, có thể thực hiện nhiều động tác khó.
Nếu dùng cơ thể để làm ám hiệu thì sao?
Duỗi thẳng người rồi đặt hai chân nằm ngang vậy thì rất giống hình chữ “F”.
Cuộn tròn chân, đuôi cuốn ngược, như vậy thì giống hình chữ “B”.
Duỗi thẳng toàn bộ, giơ chân lên cao thì sẽ là “I”.
—— Với sự thông minh của Linh Xu thì chắc chắn có thể hiểu được ý của mình. Trong tủ đầu giường có một cuốn Kinh Thánh để cầu nguyện hàng ngày, đặt mình vào Kinh Thánh có lẽ có thể xua đuổi ma quỷ.
Phương án cứ thế được quyết định.
Trâu Khải Văn phấn chấn bước đến trước cánh cửa kính, ánh nắng buổi sáng chiếu vào, anh đứng trước tấm kính nghiêm túc tập luyện tư thế.
Cần phải nổi bật để có thể khiến Linh Xu liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Anh tập luyện trước gương đến giữa trưa nhưng Phòng Linh Xu vẫn mãi chưa về.
Trâu Khải Văn nhìn lên trời rồi thầm tính nhẩm thời gian —— Kỳ lạ, Linh Xu nói buổi trưa sẽ về, lại cộng thêm hiện tại “mình” đang bị ốm.
Không thể nào mặt trời đã đi qua đỉnh đầu mà vẫn không thấy bóng dáng em ấy đâu.
Nghĩ đến đây thì trong lòng anh trở nên lo lắng —— Nếu là bình thường thì lúc này chắc hẳn anh sẽ ngậm một điếu xì gà, dường như sau khi trở thành mèo thì thói quen cũng thay đổi, anh không kiềm chế được bắt đầu tự li3m lông.
Cảm giác sảng khoái, dễ chịu đó giống như hút xì gà vậy.
“…!!”
Trâu Khải Văn hãi hùng trong lòng, nhanh chóng dừng cái miệng đang li3m lông của mình lại.
Đúng là quá đáng sợ, bản tính của mèo đang dần dần lây nhiễm vào ý thức của anh.
Phải giữ vững phẩm giá của con người, không thể buông trôi bản tính của mình thêm lần nữa.
Anh không làm gì nữa, cố gắng dùng hai chân chống đỡ thân hình mập mạp rồi bước từng bước nặng nề – bám tường tản bộ trên ban công.
Bỗng có một chú mèo Ly Hoa nhảy lên cửa sổ, nó nhút nhát “meo” một tiếng.
(*)Mèo Ly Hoa (hay mèo Dragon Li) là một giống mèo nhà Trung Quốc.
Trâu Khải Văn tức giận nhìn về phía nó, con mèo này anh biết, là bạn của con Ragdoll trong nhà kia. Hai con mèo ngày ngày trò chuyện trên ban công, thoạt trông tình cảm vô cùng mặn nồng. Chỉ là Ly Hoa rất sợ người lạ, vừa có người đến là trốn đi mất.
Thế nhưng Lương Húc đã đến đây một lần và bắt được Ly Hoa.
“Đây là mèo hoang.” Lương Húc nói: “Bình thường anh vẫn cho nó ăn à?”
Phòng Linh Xu gật đầu: “Làm thêm một phần cơm mèo cũng không phiền phức. Tôi thấy nó với Bánh Trung Thu rất thân thiết.”
“Bánh Trung Thu” chính là tên của con Ragdoll nhà này, bởi vì quá béo trông giống như một cái bánh dẻo tuyết to.
(*)Bánh dẻo tuyết (hay bánh dẻo lạnh, bánh trung thu vỏ lạnh, bánh trung thu da tuyết) là một loại bánh dẻo không nướng, được bảo quản lạnh, sử dụng trong dịp tết Trung Thu và có xuất xứ từ Hồng Kông.
“Phải làm triệt sản nếu không sẽ ngày càng có nhiều mèo hoang.” Lương Húc xoa đầu Ly Hoa: “Tôi mang nó về làm phẫu thuật nhé.”
Ly Hoa hốt hoảng kêu lên một tiếng rồi cuống cuồng chạy khỏi tay Lương Húc.
Từ đó về sau con Ly Hoa này không tới nữa, Bánh Trung Thu rất không vui, không ăn cơm mấy ngày liền.
Lương Húc cũng thử đi quanh khu nhà tìm con Ly Hoa này nhưng không thấy hình bóng đâu cả.
Trâu Khải Văn nhìn nó, suy nghĩ xoay vòng trong đầu. Đúng rồi, có lẽ vì không tìm được Ly Hoa nên Bánh Trung Thu oán hận, từ đó mới trả thù.
Nhưng bây giờ Ly Hoa xuất hiện thì có ý gì? Là nó muốn ngăn cản Bánh Trung Thu, hay là bắt tay làm chuyện xấu?
Nó mất tích bao lâu nay rốt cuộc đi đâu, làm gì? Bánh Trung Thu chiếm thân thể con người có liên quan đến nó hay không?
Trâu Khải Văn suy nghĩ thật cẩn thận.
Vừa nghĩ anh vừa vặn vẹo thân hình mập mạp, tranh thủ từng giây từng phút tập luyện tư thế FBI. Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, nhất định không thể để xảy ra bất cứ sự cố nào trong mắt xích nhận lại Linh Xu.
Ly Hoa ngạc nhiên nhìn anh.
Rồi nhẹ nhàng nó cào cào cửa sổ, lại kêu một tiếng.
“Meo?”
Bỗng nhiên từ tiếng mèo kêu này Trâu Khải Văn nghe ra được ẩn ý khác thường!
Ly Hoa đi qua đi lại phía bên ngoài cửa sổ dường như cảm thấy kinh hoàng và không thể tin nổi, nó sững người ngoắc ngoắc đuôi với Trâu Khải Văn.
“Meo?”
“…!”
Trâu Khải Văn sợ hãi nhảy lên cửa sổ, sau đó để thăm dò anh uốn cơ thể tạo thành hình chữ “B”.
Ly Hoa nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích, một lúc sau nó dựng thẳng đuôi lên lắc hai cái.
—— Hai cái.
… Là “B”?
Trái tim mèo của Trâu Khải Văn đang đập một cách mãnh liệt, lần này anh tạo tư thế “F”.
Ly Hoa đi về phía trước mấy bước, lần thứ hai rung đuôi.
—— Sáu cái! F!
Hoàn toàn chính xác!
Trâu Khải Văn lao mình tới bên cửa sổ.
Ly Hoa cũng rưng rưng nước mắt, kêu lên thật to phía bên ngoài cửa sổ.
“… Chúa ơi.”
Trâu Khải Văn đỡ trán, anh không thể nói chuyện cũng không hiểu được tiếng mèo nên chỉ có thể dùng tiếng mèo kêu để cố gắng truyền đạt:
“Em đừng vội! Để tôi mở cửa sổ! Em đứng vững đừng để ngã xuống!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]