Lúc tôi lên cấp ba, Trần Ca lấy thành tích thủ khoa khối tự nhiên thi đậu đại học y.
Mọi người đều nói sinh viên trường y bận đến chân không chạm đất, mà tôi một chút cũng chẳng cảm nhận ra được.
Vốn là Trần Ca lên đại học tôi còn rất khó chịu, dù sao những năm qua anh ấy chăm sóc tôi rất nhiều, giờ anh ấy không ở bên cạnh, tôi cảm giác bản thân giống như du hồn, cả ngày như bị Lâm Đại Ngọc nhập, âm thầm đau khổ.
Bởi vì chuyện này, khuôn mặt bánh nướng tròn trịa của tôi còn gầy ra được cái cằm nhọn, giá trị nhan sắc nâng lên, nếu không sao có thể nói béo là tiềm lực cơ chứ? Không đợi tôi đắc ý hai ngày, Trần Ca đã trở về.
Anh học đại học trong vùng, vốn dĩ ở ký túc cho tiện học hành, nhìn thấy tôi gầy xuống, lại tranh thủ dọn về, nói cái gì mà muốn tôi ăn trở lại chỗ thịt đã gầy đi.
Tôi cũng không biết vì sao anh ấy cứ cố chấp không ngừng với việc khiến tôi tôi ăn đến trắng mần như vậy, tôi cũng không dám hỏi, cũng không dám nói.
Sau này, đến tận tiết lịch sử nào đó, thầy giáo nói đến những cái lịch sử hủ bại của triều Thanh, bình thường hoàng đế đời trước đều sẽ không vội vã thanh trừ tham quan, đến lúc con trai kế vị, quốc khố trống rỗng, bèn bắt hết quan tham ô lại, xét nhà sung quốc khố.
Thầy giáo dạy lịch sử nói, mấy đứa cho rằng có thể làm hoàng đế thì ngốc được chắc, đám tham quan đó, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-doan-van/4055909/quyen-8-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.