Hoàng thượng nói, Hung Nô chưa diệt, Tô Mặc không được về triều.
Cho nên, Tô Mặc đi chuyến này chính là ba năm.
Trong kinh gió nổi mây vần, Tề vương và hoàng đế từ ám đấu chuyển thành công khai tranh đấu, văn võ triều thần nhao nhao chọn đội, so với quang đao kiếm ảnh ngoài biên cương, trên Kim Loan điện cũng biến đổi không ngừng.
Cha cuối cùng được phục dùng, nhưng lại kẹp ở giữa hoàng đế và Lăng Tiêu, một mặt là lòng nghi kỵ của quân vương, một mặt là Tề vương bức ép, có điều vừa biết thiên mệnh, cha đã bạc trắng cả đầu.
Lại là một mùa thu, cha uống say mềm, ông đứng trong viện lớn cười to, tổ huấn Cao gia muốn ông trung quân, nhưng mà lòng trung thành đổi lấy tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Ông quỳ gối dưới ánh trăng, khóc nức nở, "Con cháu Cao gia không sợ chết, trung quân mà chết, có chết cũng vinh dự, nhưng khi lòng trung thành không được nhìn thấy, khi quân chủ mỗi giờ mỗi khắc không biết nghĩ thế nào không để lại dấu vết xóa sổ gia tộc Cao gia, lão phu sợ..."
Cha nhìn tôi ở sau lưng, lảo đảo vỗ vai tôi, "May mắn dưới gối vi phu chỉ có con là con gái, bằng không nếu con một thân nam nhi, chỉ sợ lòng nghi kỵ của hoàng thượng với Cao gia càng nặng..."
Sau trung thu, cuối cùng cha tôi dâng tấu về vườn, hoàng thượng giả ý nói vài câu giữ lại, thế nhưng đã quyết đi, cuối cùng mới không nỡ chuẩn tấu.
Cha không làm quan cả người nhẹ nhàng, còn chưa kịp hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-doan-van/4055890/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.