Mặc dù ngoài miệng Nhan Diệc Thần nói: "Cũng không phải gãy chân, tự mình không biết đi?"
Nhưng bởi vì tôi một mực kêu đau, cuối cùng anh phải cõng tôi, dẫn tôi tới cửa tiệm mì vằn thắn ven đường.
Cái gọi là gió cuốn mây tan, cái gọi là đũa như có thần, đợi sau khi tôi ăn no, lại bò lên lưng của anh.
"Sớm biết đã cho em nhịn đói, ăn nhiều như vậy, nặng đến anh cũng không chịu nổi!" Nhan Diệc Thần bắt đầu có chút thở gấp.
"Lương tâm của anh không đau à?" Tôi tủi thân hỏi anh.
"Cơ thể anh bây giờ còn đau hơn lương tâm." Anh nói xong còn nắn bóp bắp chân của tôi một chút!
"Ối! Bóp hỏng anh phải nuôi em cải đời đấy." Tôi quát.
Anh không tiếp tục bóp, cũng không nói thêm.
Trong trường mặc dù có quy định, cho phép nam sinh có thể vào phòng ngủ của nữ sinh, nhưng Nhan Diệc Thần là lần đầu tiên tiến vào.
Ánh mắt của mọi người sáng rực giống như lò luyện đan của Thái Bạch Kim Tinh, sáng đến mức khiến tôi sắp hóa thành tro bụi.
Nhưng tôi vẫn một mặt sáng lạn, căn bản không giống bệnh nhân bị thương. Để biểu thị công khai chủ quyền, cánh tay tôi ôm chặt cần cổ Nhan Diệc Thần.
"Ai ui." Lúc anh thả tôi ngồi xuống giường, bị tôi cố ý dùng chút lực kéo lại.
Nhan Diệc Thần căn bản không phòng bị, vững vàng nhào lên người tôi.
Không đợi tôi thẹn thùng, anh liền phản xạ đứng bật dậy, mặt đỏ mang tai, ánh mắt hung dữ trừng tôi.
Mặc dù đã từng ở bên nhau, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-doan-van/4055869/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.