Hoa Nhiễm Nhiễm lại đang cùng các y tá khoe khoang về kinh nghiệm trêu chọc đàn ông của mình.
"Tôi muốn nói, chỉ có đường không thể đi, chứ không có người đàn ông nào không thể trêu chọc. Chính là bác sĩ Chu đứng đắn nghiêm túc của các cô đó, đừng thấy bây giờ anh ấy đối xử hờ hững với tôi, sau này nhất định có một ngày anh ấy bị tôi trêu chọc đến chân tay run rẩy, quỳ rạp dưới váy tôi."
Lời vừa mới nói ra, còn chưa kịp đắc ý, chỉ nghe thấy giọng nói của đương sự vừa được lấy làm ví dụ: "Thật sao?"
Một câu này, không nặng không nhẹ không buồn không vui, Hoa Nhiễm Nhiễm lại chột dạ đến run rẩy, thiếu chút quỳ hẳn xuống.
Y tá trưởng đổ thêm dầu vào lửa, ném lại một câu "Tiểu Hoa, tôi tin tưởng cô" rồi đủng đỉnh rời đi.
Những y tá vừa mới còn nghe say sưa vui vẻ, từng người từng người chạy đi làm việc của mình, rõ ràng không có ý định cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Hoa Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Hít sâu một hơi, cô quay người, khó khăn chào hỏi Chu Tây Ninh: "Chào bác sĩ Chu, tôi tới kiểm tra."
Chu Tây Ninh nhìn cô không lên tiếng. Hồi lâu sau, cầm hồ sơ bệnh án, đi tới chỗ cô.
Nếu là bình thường, không cần anh tới, Hoa Nhiễm Nhiễm sớm đã hí hửng chạy qua, nhưng bây giờ... Cô ước gì anh giống như lúc trước, làm như không nhìn thấy cô.
Nhưng lần này, Chu Tây Ninh không như mong muốn của cô.
Anh dừng lại cách cô hai bước chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-doan-van/4055856/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.