Tôi và sát thủ cãi nhau.
Bởi vì một vài nguyên nhân, vấn đề là ăn cơm xong có thể nằm xuống hay không, tôi và sát thủ tranh cãi kịch liệt. Cuối cùng, phát hiện mình làm gì cũng không thể thắng được sát thủ, dưới cơn nóng giận tôi chạy khỏi nhà gỗ, bỏ nhà đi bụi.
Nói là bỏ nhà đi bụi, nhưng trên thực tế trên người tôi chỉ có một cái bánh, ngay cả bình nước cũng không có đừng nói chi đến tiền. Cho nên, sau khi nóng đầu chạy khỏi nhà gỗ, không lâu sau tôi muốn đổi ý, muốn trở về.
--- Lại nói, cái nhà gỗ nhỏ này vốn là tài sản của tôi, ầm ĩ muốn đi cũng nên là sát thủ chứ, vì sao tôi lại ngược đời bỏ nhà? Nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy có đạp lý, liền vuốt vuốt vạt áo, im lặng tự gióng trống cổ vũ, sau đó nghênh ngang đi về.
"Chủ nhân đi dạo đã về, vừa đúng lúc, hiện giờ có thể lên giường nghỉ ngơi rồi."
Sát thủ đang chẻ củi trong sân. Nhìn thấy tôi trở về, hắn khen ngợi gật đầu, coi như không có việc gì cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
"... tản bộ?"
Tôi đơn giản không tin vào lỗ tai mình.
Tôi và hắn ta cãi nhau, bị cái thái độ không mặn không nhạt của hắn mà tức giận bỏ nhà ra đi, lại trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt thế nào mới đi về, kết quả nhìn vào mắt hắn, vừa rồi đều chỉ là tôi ra ngoài đi dạo?!
A, buồn cười... Tháng ngày này không có cách nào trôi qua!
Tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-doan-van/4055854/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.