Will lắc đầu: “Tấm tạp phiến đó là của sư phụ tặng cho ta. Ông ấy cũng không biết lai lịch của nó, chỉ biết đây là một tấm tạp phiến đã cũ mà thôi. Ngài có hứng thú với nó sao?” hắn không biết tấm tạp phiến đó có cái gì đáng nghiên cứu, hắn dùng lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
“Thôi, quên đi.” Trong lòng Trần Mộ không khỏi thất vọng, xoay người đi khỏi phòng huấn luyện.
Cửa phòng huấn luyện đóng lại, Trần Mộ trước khi đi theo thói quen rút phòng tạp của mình ra. Will đang đắm chìm trong {Bách Nhận}tạp không nhận ra là mình đã bị nhốt ở trong phòng.
Trở về phòng mình, Trần Mộ nghĩ tới Mark Witt.
Nơi đây mặc dù tốt nhưng không thể ở lâu.
Hắn luôn tìm cách để rời khỏi trụ sở. Về phần lời hứa của Trữ gia thì Trần Mộ cũng chẳng trông mong gì nữa. 200 tấm tạp phiến, không cần biết là có thể hoàn thành hay không nhưng từ sau khi giao cho hắn mấy tấm tạp phiến đầu tiên thì Trữ gia cũng chẳng nhắc tới chuyện này nữa. Bọn họ hẳn là đang suy nghĩ về {Vũ Toa}tạp. Trần Mộ không phải là kẻ ngu ngốc, hắn biết rõ loại tạp phiến này có ý nghĩa thế nào với Trữ gia.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà muốn rời khỏi nơi này thì trước hết phải trở thành một tạp tu. Trần Mộ không tin rằng một chế tạp sư trói gà không chặt có thể rời khỏi được trụ sở canh phòng nghiêm mật này, mà dù có thoát được cũng không thể sống sót dưới sự truy bắt của Trữ gia.
Cơ hội chỉ có một lần, nếu để cho Trữ gia chú ý mà còn muốn rời đi thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn dồn chủ ý vào {Song Cực Lôi Cầu}tạp. Mặc dù còn chưa nắm rõ hoàn toàn nhưng khả năng phòng ngự mạnh mẽ của nó thì những tạp phiến khác không thể so bì. Trần Mộ cho rằng nếu muốn chạy trốn khỏi trụ sở thì {Song Cực Lôi Cầu}tạp có tác dụng hơn {Thoát Vĩ Toa}tạp. Chế tạo một cái tạp phiến phòng ngự mới đối với Trần Mộ là rất khó khăn.
Cao thủ tạp tu trong trụ sở nhiều như mây, tại sao không tìm một người đến dạy mình chứ? Có người hướng dẫn sẽ tránh được những sai lầm. Hắn quyết định phương hướng chính sẽ là {Song Cực Lôi Cầu}tạp, mục tiêu hiện thời là trở thành tạp tu cận chiến.
Trong tay Trần Mộ có rất nhiều điểm cống hiến, cứ giữ cũng chẳng có tác dụng gì, dù Mark Witt có đòi giá cao cỡ nào cũng được.
Trần Mộ cẩn thận cân nhắc, đem toàn bộ kế hoạch kiểm tra lại một lần. Hắn nhanh chóng ý thức được chỗ mấu chốt của kế hoạch này đó là phải nhanh. Hắn phải nâng cao thực lực của mình trong thời gian ngắn nhất, sau đó rời đi khi Trữ gia còn chưa chú ý. Nếu để thời gian kéo dài, Trữ gia nhất định sẽ chú ý tới mọi hành động của hắn, khó khăn khi rời đi sẽ tăng thêm vài lần.
Quyết đinh xong Trần Mộ liền nhanh chóng tìm được Mark Witt. Chế tạp sư có độ cống hiến cấp A có thể tìm được rất nhiều tin tức, đương nhiên là cấp bậc cống hiến của đối phương phải thấp hơn mình. Cấp bậc cống hiến của Mark Witt thấp hơn Trần Mộ nhiều nên hắn mới có thể dễ dàng tìm được tin tức.
Mark Witt đang ở chỗ xem có uỷ thác gì đáng giá hay không thì độ nghi trên tay vang lên nhưng không thấy mã số của đối phương, điều này chứng tỏ đối phương không nằm trong danh sách bạn bè của mình. Người lạ, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là - có uỷ thác.
Thời gian này hắn danh tiếng của hắn lên rất cao, thực lực đều được mọi người công nhận, những chủ uỷ thác cũng thích hắn hơn đám đánh thuê. Mark Witt có khuôn mặt màu đồng đỏ, râu tóc rậm rạp, hai mắt hơi lim dim như đang buồn ngủ, nhìn qua như một người trung niên chán đời. Allen cũng vì thế mà khinh thường hắn, vì thế mà mất mạng. Từ sau đó liền không còn ai dám coi thường hắn nữa.
Trước khi vào trụ sở, Mark Witt đã rất nổi tiếng, hắn từng là đoàn trưởng của tạp tu đoàn Hổ Wilson (Duy Sâm Hổ) nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại từ bỏ chức đoàn trưởng, một mình đi tới trụ sở của Trữ gia. Năm nay hắn 42 tuổi, thực lực và kinh nghiệm đều đã ở trạng thái đỉnh cao, sau khi đánh một trận với Allen (A Luân) thì vị trí của hắn trong trụ sở đã được khẳng định.
Hắn cầm lấy thông tấn tạp.
“Chào, ta là Mark Witt, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của hắn trầm thấp, hơi khàn khàn.
“Rất xin lỗi đã làm phiền ngài, tiên sinh Mark Witt. Ta hiện có một cái uỷ thác, không biết ngài có hứng thú hay không?” Người nói phía bên kia là một thiếu niên sắc mặt hơi vàng, tướng mạo hay khí chất đều không có gì nổi bật, người như vậy đi trên đường sẽ chẳng có ai chú ý tới, nhưng Mark Witt không vì vậy mà coi thường. Những người bình thế này co thể gặp rất nhiều ngoài đường, nhưng đây là chỗ nào? Đây là trụ sở của Trữ gia, người có thể đi vào nơi đây đều phi thường xuất sắc, người bình thường thế này lại càng chói mắt.
Kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Will nhiều, đương nhiên là sẽ cẩn thận hơn.
Hắn xuất thân từ tạp tu đoàn, tính ra thì cũng thuộc loại ngành nghề phục vụ, sao có thể không rõ việc tiếp xúc với khách hàng? Đây cũng là lý do tại sao nhiều người quen muốn giao uỷ thác cho hắn, Sự chênh lệch giữa chuyên nghiệp và không chuyên không phải chỉ là kỹ năng mà còn là thái độ.
“A, không biết là uỷ thác gì vậy?” Thái độ của Mark Witt rất cẩn thận, không tuỳ tiện đáp ứng. Ánh mắt hắn lúc này sắc bén như kiếm, vẻ đờ đẫn lúc trước đã bay đi sạch.
Thiếu niên trên màn sáng lại đưa ra một cái uỷ thác ngoài dự liệu của hắn: “Ta muốn thuê một vị tạp tu cận chiến làm người chỉ đạo riêng cho ta, giúp ta học tập các kiến thức về tạp tu cận chiến. Tiên sinh Mark Witt ngài là tạp tu cận chiến giỏi nhất trong căn cứ, chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu như ngài đồng ý, ta sẽ trả mỗi giờ 50 điểm cống hiến. Không biết ý ngài thế nào?”
Mỗi giờ 50 điểm cống hiến, cái giá này khiến cho Mark Witt phải nhíu mày. 50 điểm cống hiến không phải là nhiều, nhưng mỗi giờ 50 điểm cống hiến lại là một cái giá kinh người. Một ngày huấn luyện 6 giờ, đó chính là 300 điểm cống hiến, cũng tương đương với thù lao của một uỷ thác có độ khó trung bình. Nhưng uỷ thác này có rất nhiều chỗ tốt hơn các uỷ thác bình thường. Không cần ra ngoài, tức là không phải đối mặt với nguy hiểm, hơn nữa chỉ đạo riêng là một quá trình rất dài, như vậy thì lượng thu vào rất ổn định, tổng số sẽ rất kinh người.
Suy nghĩ một chút, Mark Witt liền gật đầu: “Được rồi, ta tiếp nhận uỷ thác này, nhưng ta muốn thanh toán ngay sau mỗi buổi.” Hắn hơi hoài nghi người thanh niên trước mắt này liệu có thể có bao nhiêu điểm cống hiến nhưng cũng không hỏi. Trong giới tạp tu đánh thuê có một quy định bất thành văn, đó chính là không được dò xét tin tức về người thuê.
“Không thành vấn đề.” Trần Mộ trả lời một cách thoải mái, hắn nói tiếp: “Chúng ta bắt đầu luôn từ hôm nay đi.”
Mark Witt cũng không lằng nhằng, nhanh nhẹn đứng dậy: “Được.”
Ở trong phòng huấn luyện, Trình Anh kinh ngạc nhìn Will: “Trời ạ! Không thể ngờ ngươi lại để mình bị nhốt trong phòng? Ta nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được tại sao ngươi lại bị nhốt cả giờ trong này.” Bá Vấn đứng bên cạnh cũng phải cười nhẹ.
Will lúng túng nói: “Còn nhớ vị chế tạp sư ta nói lần trước không? Chính là chế tạp sư có độ cống hiến cấp A đó. Khi ta khôi phục tinh thần từ trạng thái luyện tập thì mới phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng. Bất đắc dĩ đành nhờ Trình Anh tới mở cửa giúp.”
“Nhớ chứ!” Trình Anh lập tức tỉnh táo, vẻ mặt khẩn trương hỏi:” Tạp phiến hắn làm cho ngươi có tốt không?” Bá Vấn cũng lộ ra ánh mắt chú ý.
Will gật đầu:” Đúng vậy, hôm nay ta tới đây là để thử tạp, nhưng khi quay ra thì của đã đóng.” Đột nhiên hắn nhớ ra:”Ta nhớ ra rồi, phòng huấn luyện này là do người đó mở, có lẽ lúc rời đi hắn đã rút tạp ra theo thói quen, để quên ta trong này.” Nếu như lúc đó Trần Mộ không rút tạp thì phòng huấn luyện vẫn cho rằng hắn đang sử dụng, sẽ vẫn trừ điểm.
“Tạp đâu? Mau cho ta xem một chút.” Trình Anh vội vàng cắt đứt dòng hồi tưởng của Will.
“Nó gọi là Bách Nhận.” Will rút {Bách Nhận}tạp từ trong độ nghi ra đưa cho Trình Anh.
“Tấm tạp phiến này thật đẹp quá!” Trình Anh hai mắt toả sáng nhìn {Bách Nhận}tạp, nữ nhân vốn luôn thích những thứ gì đẹp đẽ. Nàng lật qua lật lại tạp phiến, yêu thích không nỡ rời tay, bộ dạng đó khiến Will vừa lo lắng vừa đắc ý. Bà cô này cũng đừng thấy đẹp mà chiếm làm của riêng đấy chứ.
Qua vài phút Trình Anh mới lưu luyến đưa {Bách Nhận}tạp cho Bá Vấn. Bá Vấn cầm lấy {Bách Nhận}tạp, xem xét cẩn thận, không nhịn được phải khen: “Tạp tốt!”
Sau đó hắn trả {Bách Nhận}tạp lại cho Will:” Ngươi biểu diễn một chút coi:” Trình Anh và Bá Vấn đều không biết gì về tạp phiến cận chiến nên đành để cho Will biểu diễn.
Will cũng không nói nhiều, nhanh chóng biểu diễn {Bách Nhận}tạp. Hắn ở đây luyện tập cả giờ đồng hồ, mặc dù chưa thể thuần thục nhưng cũng có thể miễn cưỡng làm mẫu.
Thương tổn do {Bách Nhận}tạp tạo ra cao khiến Trình Anh cũng phải hoảng sợ:” Chẳng phải ngươi luôn mong có một tấm tạp phiến uy lực mạnh sao, giờ hẳn là hài lòng rồi chứ?” Nàng không khỏi vui mừng thay cho Will. Bá Vấn đứng bên, ánh mắt chớp động như đang nghĩ tới điều gì đó.
Will cươi hắc hắc, ánh mắt thoả mãn, sau đó hắn tiếp tục biểu diễn “Loan Nguyệt”. Một màn quỷ dị khiến trái tim như đóng băng, thương tổn kinh khủng khiến Trình Anh kinh ngạc, hâm mộ không thôi. Ngay cả Bá Vấn cũng không bình tĩnh nổi: “Thật sự là một tấm tạp tốt!” đây là lần thứ hai hắn khen {Bách Nhận}tạp là một tấm tạp tốt.
Will không biểu diễn “Tam Nguyệt”, nếu đem tất cả kĩ năng đều biểu diễn cho người khác xem thì đó là một hành động cực kì ngu xuẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]