Nam tử này chừng bốn mươi tuổi, hốc mắt hãm sâu ảm đạm, râu ria rậm rạp, quần áo cũ nát, từ xa đã bốc mùi. Hơn nữa từ khi hắn vừa vào cửa Trần Mộ đã nhận thấy hắn giống như một hán tử nghèo đầy thất vọng.
Trần Mộ không vì bộ dáng keo kiệt của đối với phương mà khinh thị, hắn lúc nhỏ, so với trung niên trước mắt kia càng thê thảm hơn.
Ngưỡng Mập nhìn trung niên nhân, thở dài một tiếng, kéo Trần Mộ sang một bên, thấp giọng nói:
- Hắn quen biết ta rất nhiều năm, trước kia thanh danh rất lẫy lừng, không ngờ hiện tại lại nghèo túng đến cực điểm.
Liếc liếc mắt nhìn bạn tốt ngày xưa, Ngưỡng Mập lại không nhịn được thở dài một tiếng, hạ giọng:
- Người này rất cứng cỏi, bằng không, cũng sẽ không nghèo túng đến tình trạng này, ta vốn định trợ giúp hắn, lại bị hắn cự tuyệt. Gần đây seri tạp phiến ảnh hưởng quá lớn, hắn cũng không biết làm sao biết được tin tức của ta, muốn ta dẫn hắn đến ngươi. Hắn ngày xưa đối với ta có nhiều trợ giúp, nếu như không gì trở ngại, ngươi nên giúp hắn. Muốn điều kiện gì, ngươi cứ việc cùng ta trao đổi.
“Ân.” Trần Mộ gật đầu, Ngưỡng Mập nói xong liền lui sang một bên. Trần Mộ đi tới trước mặt trung niên nhân.
Nhìn Trần Mộ, trung niên nhân ánh mắt sáng ngời, tấm lưng có vẻ lam lũ thoáng cái thẳng thắn. Trang phục, tầm vóc, mùi vị vẫn vậy nhưng lại như là một người khác. Tâm trạng ám thị, Trần Mộ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-do/2204516/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.