Chương trước
Chương sau
Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình sớm đã chờ ở đó, hành động hôm nay của Trần Mộ và Duy A tính nguy hiểm vô cùng cao, trong lòng hai người cũng lo ngay ngáy, xuất phát từ nguyên nhân bảo mật nên hành động này tịnh không nói cho Tiêu Tư biết.

Đương lúc hai người nhìn thấy Trần Mộ, có chút trợn tròn mắt. Chỉ thấy trước ngực Trần Mộ đeo một túi đồ, túi đồ khiêng một chiếc rương da cao nửa người, bên vai khiêng một nữ nhân, như một thổ phỉ ngang nhiên thu hoạch lớn mà về. Hình tượng Duy A phải tốt hơn rất nhiều nhưng trên lưng cũng vác rương da kích cỡ tương đồng.

Trần Mộ thấy hai người, bước mau về phía phòng hội nghị, đi qua trước người Hề Bình phân phó: “Gọi Lô Tiểu Như tới.”

Nói xong liền tiên phong tiến vào phòng hội nghị, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình hai người đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức theo vào trong phòng hội nghị. Hề Bình thì vừa đi vừa mở thông tấn tạp.

Tiến vào phòng hội nghị, chỉ thấy trên bàn bày hai chiếc rương da cực lớn, một túi đồ, còn có một nữ nhân, một nữ nhân hôn mê.

Một cô gái thực xinh đẹp!

Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ý tứ ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ lại mang theo vài phần vỡ lẽ. Hề Bình suy cho cùng cũng là giao du rộng rãi, thận trọng ngắm nghía trong chốc lát, không khỏi kinh ngạc nói: “Hả, đây không phải đại nhân Tô Lưu Triệt Nhu của hiệp hội y vụ tạp tu sao?”

“Ừm.” Trần Mộ ứng tiếng rồi không nói gì nữa.

Đúng lúc này, Lô Tiêu Như tiến vào.

Trần Mộ chỉ vào Tô Lưu Triệt Nhu đang hôn mê trên bàn, nói với Lô Tiểu Như: “Đưa Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư vào trong phòng chăm sóc cẩn thận, nàng tỉnh thì gọi ta.”

Lô Tiểu Như thấy Tô Lưu Triệt Nhu đang hôn mê, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, có điều nàng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên, ngay tức khắc gật đầu đáp: “Vâng.”

Chờ Lô Tiểu Như ôm Tô Lưu Triệt Nhu đi ra. Ba Cách Nội Nhĩ một lần nữa đóng của phòng hội nghị lại. Ánh mắt y và Hề Bình đều tập trung trên người Trần Mộ.

“Hành động tối nay rất thuận lợi.” Trần Mộ tuy gắng sức khiến giọng nói mình bình tĩnh thêm chút nhưng vẫn không tự chủ lộ ra một tia hưng phấn.

Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình liếc nhau, hai người đều nhìn thấy sự vui mừng trong mắt đôi bên. Đợt hành động bọn họ bày ra này khiến Pháp Á rơi vào trong tình cảnh lúng túng, buộc Pháp Á từ trong bóng tối đi ra ngoài sáng. Nếu Pháp Á muốn có được thu hoạch từ trận tranh đấu thì bắt buộc phải tham gia trận chém giết.này.

Pháp Á trả giá đắt như thế đã vượt xa dự tính trước đây của họ.

Có thể thông qua phương thức này báo thù cho gã béo, trong lòng mấy người đều hết sức thanh thản. Hơn nữa tận mắt chứng kiến kế hoạch hành động mình bày ra thành công, loại cảm giác thành tựu này vượt xa mọi thứ có thể so sánh. Bất kể là Ba Cách Nội Nhĩ hay Hề Bình đều biết rõ, hành động họ bày ra lần này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cả cục chiến của Liên Bang.

Thấy trong mắt hai người lộ ra vẻ hưng phấn, câu tiếp theo của Trần Mộ lại như một viên đạn tạc nặng ký, nổ đến nỗi hai người hoàn toàn trợn tròn mắt.

“Ta đã giết Tổ Trữ.”

Thanh âm không lớn nhưng phòng hội nghị lập tức yên lặng.

“Ông… ông chủ, ngươi, ngươi vừa mới nói gì?” Ba Cách Nội Nhĩ chậm chạp hỏi, vẻ mặt y vô cùng quái dị, vẻ hưng phấn vừa rồi còn chưa tan đi đột nhiên bị một câu kinh người của Trần Mộ hù dọa.

Vẻ mặt Hề Bình cũng chẳng khác là bao, một trung niên hơn bốn mươi tuổi, há hốc miệng, ngạc nhiên tắc tiếng, khuôn mặt đờ đẫn nhìn Trần Mộ.

“Ta đã giết Tổ Trữ.” Trần Mộ lặp lại một lần nữa.

“Tại sao?” Ba Cách Nội Nhĩ rất nhanh liền phản ứng lại, khôi phục tỉnh táo. Y trong lòng trông thì bình tĩnh nhưng thực ra đã vô cùng kinh hãi.

Ông chủ giết Tổ Trữ! Ông chủ không ngờ đã giết Tổ Trữ!

Tổ Trữ là ai? Gã là đứa con cưng của Liên Bang tổng hợp học phủ, thần tượng trong lòng vô số người, một người nổi bật trong lớp trẻ. Ngay cả Tiếu Nguyên trong cuộc chiến ban sáng cũng chưa giết được Tổ Trữ.

Một cao thủ nổi tiếng Liên Bang như thế, cứ như vậy vô thanh vô tức chết trên tay ông chủ. Ông chủ tuy trong tâm trí vài người là kẻ tương đối có thực lực. Nhưng không ai lại đánh đồng hắn với Tổ Trữ. Ý nghĩ này quá buồn cười, như thể bạn yêu cầu một chế tạp sư và một tạp tu đi giết người xem ai lợi hại hơn vậy!

Hắn là chế tạp sư, một chế tạp sư chính quy mà kiệt xuất, thậm chí có thể nói là thuần túy! Ai dám nói một chế tạp sư chế tạo dãy số tạp phiến không đủ thuần túy, là không phải chính hiệu chứ?

Song, chính một chế tạp sư thuần túy như vậy lại giết chết một kẻ nổi tiếng trong lớp thanh niên cao thủ của Liên Bang, đường đường là học sinh xuất sắc của Liên Bang tổng hợp học phủ đứng đầu Lục Đại! Hơn nữa giọng điệu Trần Mộ nói chuyện còn rất hời hợt hệt như việc mình hoàn thành tịnh không phải chuyện đáng kinh ngạc gì cả.

Nếu, y nói là ‘nếu’, chuyện này một khi công bố ra ngoài Ba Cách Nội Nhĩ tin rằng, 90% trang đầu các kênh truyền thông thông tin nhất định sẽ là tin tức chấn động này.

Ánh mắt rơi trên thân Trần Mộ với vẻ mặt bình tĩnh, Ba Cách Nội Nhĩ lúc này phát hiện hiểu biết của y đối với ông chủ mình nông cạn và ít ỏi đến cỡ nào.

Hề Bình đã hoàn toàn mông lung, hắn theo gã béo hơn hai mươi năm, kinh nghiệm sóng gió không biết bao nhiêu, nhưng nếu luận về tính chấn động, chưa lần nào có thể sánh bằng đêm nay.

Đầu tiên là âm thầm dẫn dụ Trung Đạt thư phủ ra ngoài, đi tập kích nơi trú quân của Pháp Á, lẳng lặng ảnh hưởng đến hướng đi của cả Liên Bang. Mà tiếp theo đó lại giết chết cao thủ còn lại duy nhất của Liên Bang tổng hợp học phủ ở thành La Dữu – Tổ Trữ. Tuy gã không giống nhân vật cấp truyền thuyết như Tiếu Nguyên nhưng cũng khiến mọi người ngưỡng mộ.

Thoáng tưởng tượng chút là có thể hiểu rõ địa vị của Tổ Trữ.

Trước đó, tạp tu lợi hại nhất thành La Dữu chính là mấy người Nhất Tự Mi Nam và Lô Tiểu Như, bọn họ đại diện cho cao thủ đứng đầu thành La Dữu. Nhưng, Tổ Trữ thì sao, gã so với bọn họ phải cao hơn không biết bao nhiêu cấp, một học viên tùy ý trong Lục Đại đều có thể có thân thủ như vậy.

Trong hoàn cảnh như thế, Tổ Trữ vẫn nổi tiếng như trước, được xem như đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Liên Bang tổng hợp học phủ, có thể tưởng tượng được hắn cường đại cỡ nào.

Nhưng hiện tại, một cường giả như vậy, một cao thủ bọn họ luôn luôn ngưỡng mộ lại bị Trần Mộ giết chết.

“Ta tưởng rằng trên người hắn có một thứ ta cần.” Trần Mộ vẫn bình tĩnh như trước, hắn đã sớm khôi phục lại từ trong sự hưng phấn lúc trước. Cho nên khi nói đến chuyện này thì biểu hiện khá tỉnh táo.

“Ách, ngài đã giết hắn?” Ba Cách Nội Nhĩ có chút dè dặt hỏi.

Trần Mộ gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Ừm, ta không muốn lộ tin tức bèn trực tiếp giết hắn.”

Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình đối mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt tắc tiếng nhìn Trần Mộ. Hai người sau khi trải qua cơn kinh hãi ban đầu cũng đã bình tĩnh lại. Họ vốn dĩ không phải loại người chưa từng trải qua máu tanh, chỉ bởi đối phương là Tổ Trữ nên mới bị chấn động.

Tổ Trữ đáng thương! Hai người trái lại có chút đồng tình với Tổ Trữ.

Có thể dễ dàng giết chết Tổ Trữ, xem ra lực chiến đấu của ông chủ cần đánh giá lại lần nữa a.

Ba Cách Nội Nhĩ chỉ vào túi đồ và rương da trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ta thấy chúng phòng thủ quá lỏng lẻo, tiện thể dọn dẹp kho đồ của chúng một chút.” Vẻ mặt Trần Mộ khi nói chuyện hệt như dọn dẹp kho đồ nhà mình vậy.

Lần này hai người càng hoàn toàn tắc tiếng. Giết đại tướng của người khác không nói, còn cướp kho đồ nhà họ.

Việc này làm cũng quá tuyệt tận! Nếu không biết nguyên nhân, hai người nhất định cho rằng ông chủ và Liên Bang tổng hợp học phủ có thâm cừu đại hận gì đó.

Hai người quyết ý nhất định không thể cho tin tức này lọt ra ngoài!

Tin tức này nếu lọt ra ngoài, vậy hậu quả…

Hai người vừa nghĩ đến vô số tạp tu Liên Bang tổng hợp học phủ mắt đỏ rực, như thủy triều ồ ạt lên căn cứ nho nhỏ này của họ, liền không nhịn được đồng loạt rùng mình một cái.

Không thể nói, đánh chết cũng không thể nói!

Cho dù hai người có tư tưởng chuẩn bị nhưng khi hai người mở hai rương da thì vẫn nhịn không nổi phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

Trong chiếc rương da thứ nhất bày gọn gàng ngăn nắp đầy tứ tinh năng lượng tạp, kiểm kê sơ qua tổng cộng tám trăm tấm. Một tấm tứ tinh năng lượng tạp giá là mười lăm vạn âu địch, vậy chỗ này trị giá 120 triệu. Tám trăm tấm tứ tinh năng lượng tạp, con số này đã có thể ảnh hưởng đến sự dao động giá tạp tứ tinh năng lượng tạp của cả một thành phố.

Khiến hai người kinh hãi biến sắc không phải thứ này mà là một chiếc rương khác. Trong chiếc rương này phần lớn là tam tinh huyễn tạp, ngoài ra một phần nhỏ là tứ tinh huyễn tạp. Tổng cộng tám trăm tấm huyễn tạp, hơn nữa chỗ huyễn tạp này toàn bộ đều xuất từ Liên Bang tổng hợp học phủ.

Huyễn tạp thành phẩm của Liên Bang tổng hợp học phủ tuy không có lực ảnh hưởng cực mạnh trên thị trường bằng Trung Đạt thư phủ, nhưng huyễn tạp thành phẩm của Lục Đại vốn không hề rẻ.

Giá một tấm tam tinh huyễn tạp bình thường ước chừng ba mươi tới không quá năm mươi vạn âu địch. Mà tam tinh huyễn tạp thành phẩm của Lục Đại vốn không thấp hơn tám mươi vạn âu địch. Trong đó tinh phẩm giá đều mấy trăm vạn. Giá tứ tinh huyễn tạp thành phẩm của Lục Đại đều từ ba trăm vạn âu địch trở lên, giá tinh phẩm thì khó có thể ước lượng.

Tam tinh huyễn tạp ở chỗ này có sáu trăm tấm, mà tứ tinh huyễn tạp lại có một trăm năm mươi tấm.

Tính như vậy, tạp phiến trong rương này trị giá thấp nhất hơn 900 triệu, đây còn là suy đoán bảo thủ, với ánh mắt độc đáo của Hề Bình, tương đối bộ phận tinh phẩm có trong này giá cả hẳn còn có thể nâng lên khoảng 15 đến 20%.

Lục Đại đối với tạp phiến thành phẩm trong nội bộ bọn họ luôn luôn khống chế rất nghiêm, trên thị trường rất khó mua được, cộng thêm việc thế cục hỗn loạn đã khuấy động giá cả huyễn tạp rất lớn. Hề Bình đoán, chỉ với chiếc rương này, bọn họ thấp nhất có thể thu được khoảng chừng 1,5 tỷ.

Con số này vừa đưa ra ba người đều trợn tròn mắt, chỉ riêng Duy A vẫn tỉnh táo, khái niệm một và một triệu với hắn cũng không khác biệt gì.

“Lần này kiếm lớn rồi!” Ba Cách Nội Nhĩ thì thào nói.

Bọn họ mới dùng vài trăm triệu đã tuyển nhiều người như vậy, còn xây dựng được một tòa căn cứ. Nếu có hơn tỷ trong tay thì việc có thể làm sẽ nhiều lắm.

Ánh mắt Hề Bình đầy cuồng nhiệt, thân là một thương nhân có gì so với tài phú có thể mang tới cho hắn khoái cảm mạnh hơn như thế? Có điều hắn vẫn khá tỉnh táo: “Rắc rối nhất chính là lai lịch, nếu có người truy ra lai lịch đống tạp phiến này thì quả có chút phiền phức. Tốt nhất chúng ta thông qua chợ đen, như vậy tuy ít đi 20% lợi nhuận nhưng sẽ không để lại bất kỳhậu quả nào sau đó.”

“Việc này do ngươi làm. Năng lượng tạp chúng ta giữ lại.” Trần Mộ trực tiếp giao chuyện này cho Hề Bình.

“Ai da, nhiều tạp phiến như vậy đủ để vũ trang cho tạp tu toàn hơn trăm người. Ôi, đáng tiếc chúng ta đã có sáo tạp, nếu không chỗ tạp phiến này giữ lại để mình dùng, quả thực cũng không tệ. Lúc này, tạp phiến tốt khó cầu a.” Ba Cách Nội Nhĩ không tránh được có chút tiếc nuối. Xem ra hắn trước kia không ít lần gặp qua việc có tiền mà không mua được tạp phiến tốt.

Lúc này, Trần Mộ mở túi đồ, chỗ này đều là những thứ lục soát từ trên người Tổ Trữ. Có vài thứ Trần Mộ biết, có thứ lại không nhận ra.

Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ có thể nói là biết nhiều hiểu rộng, lúc này cũng không khỏi khẽ biến sắc.

“Chỗ này là của Tổ Trữ?” Giọng điệu Ba Cách Nội Nhĩ thoáng lộ vẻ khẩn trương.

“Đúng.” Trần Mộ nhìn hai người với vẻ hơi kỳ quái, vẻ mặt hai người dường như đều có chút khẩn trương, không dằn được hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề rất lớn!” Ba Cách Nội Nhĩ cười khổ đáp, vẻ mặt Hề Bình ở bên cũng đầy khổ sở.

Thấy Trần Mộ không hiểu, Ba Cách Nội Nhĩ cầm từ trong túi đồ một tấm huyễn tạp màu đỏ, giải thích: “Ông chủ nhận ra cái này không?”

“Nhị tinh huyễn tạp.” Lướt qua một lượt, Trần Mộ nói ra phán đoán chuẩn xác.

“Đúng là nhị tinh huyễn tạp.” Nụ cười khổ trên mặt Ba Cách Nội Nhĩ không giảm bớt nửa phần, nói: “Nếu tôi không đoán sai, trong này ghi lại hẳn là một kiểu hệ thống liên kết truyền thừa nào đó. Thứ ngài lấy được từ trên người Tổ Trữ, tôi đoán có khả năng nhất chính là truyền thừa ‘Tiết Thức Liên’.”

“Tiết Thức Liên?”

“Đúng.” Ba Cách Nội Nhĩ tiếp tục nói: “Đây là một trong những truyền thừa vô cùng nổi tiếng của Liên Bang tổng hợp học phủ. Tổ Trữ chính là giành được quyền lợi tu luyện hạng mục truyền thừa này.”

“Ồ.” Song Trần Mộ vẫn chưa phản ứng lại: “Đây là đồ tốt?!”

Nụ cười khổ trên mặt Ba Cách Nội Nhĩ càng nồng đậm: “Là đồ tốt! Không chỉ là đồ tốt mà còn là thứ đồ tốt phỏng tay. Ngài hiện tại không chỉ lấy được ‘Tiết Thức Liên’ tạp từ trên người Tổ Trữ mà còn lấy được truyền thừa của hắn. Nói cách khác, ngài đã có thể tu luyện ‘Tiết Thức Liên’.”

“Ta sẽ không tu luyện ‘Tiết Thức Liên’.” Trần Mộ lắc đầu từ chối.

Ba Cách Nội Nhĩ kiên nhẫn giải thích: “Nhưng người khác sẽ không cho là như vậy, ít nhất Liên Bang tổng hợp học phủ sẽ không cho là như vậy. Truyền thừa như ‘Tiết Thức Liên’ trong Liên Bang tổng hợp học phủ là thuộc về tuyệt đối cơ mật, lựa chọn của nó đối với tạp tu cực kỳ nghiêm khắc. Để lộ kỹ nghệ tuyệt mật như thế, không ai dám gánh vác trách nhiệm. Liên Bang tổng hợp học phủ cũng tuyệt sẽ không dung tha chuyện như vậy phát sinh. Tôi dám khẳng định, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách tìm nó về, hơn nữa có thể giết sạch toàn bộ tất cả những người bọn họ tìm được đã từng nhìn qua nó.”

“Ta hiểu rồi.” Trần Mộ gật gật đầu song hắn dường như chẳng bởi vấn đề này mà thấy phiền não. Chỉ cười khẽ nói: “Ta đã giết Tổ Trữ, bọn chúng tra được sẽ tha ta sao?”

Ba Cách Nội Nhĩ ngơ ngẩn: “Sẽ không, nếu chúng biết chắc chắn sẽ giết ngài.”

“Ừm, vậy nói cách khác, kết quả đều hoàn toàn giống nhau. Mặc kệ có hai món đồ này hay không, Liên Bang tổng hợp học phủ đều sẽ không tha ta. Vậy chúng ta cần lo lắng cái gì chứ?” Trần Mộ nhìn Ba Cách Nội Nhĩ.

Ba Cách Nội Nhĩ nhất thời bật cười.

Trần Mộ chợt hỏi: “Cái này có thể bán hay không?”

Hề Bình vừa mới đang gật đầu lia lịa cũng trợn tròn mắt: “Ngài muốn bán nó ư? Đây chính là truyền thừa hàng đầu của Liên Bang tổng hợp học phủ, cũng là một trong những truyền thừa đứng đầu của Liên Bang, là thứ vô số người ước mơ đó.”

“Ước mơ?” Trần Mộ lập tức phản ứng: “Vậy nói cách khác, nó có thể bán được giá đắt à?”

Hề Bình chịu thua nói: “Đích xác có thể bán được giá nhưng tôi cũng không thể tiến hành đánh giá chính xác. Tuy nhiên tôi cũng đề nghị ngài giữ lại, truyền thừa cấp bậc như vậy, còn là tạp phiến đồng bộ, bán đi thực sự rất đáng tiếc.”

“Bán đi.”

Trần Mộ rất kiên trì: “Ta nghiên cứu một chút rồi hãy bán đi. Tạp phiến này đối với chúng ta mà nói, nếu sử dụng cũng sẽ khiến Liên Bang tổng hợp học phủ càng dễ dàng tra ra là do chúng ta làm. Chi bằng bán nó, đổi lấy tài chính chúng ta cần.”

Hai người đều im lặng. Trần Mộ nói không sai. Thứ đồ này giữ lại trong tay không hay lắm, không chừng có lúc cũng vỡ lở. Một khi bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ba Cách Nội Nhĩ cũng không cố nài nữa, mà hỏi ngược lại: “Thứ này thực sự có thể bán được giá ư? Mọi người có thể do e ngại Liên Bang tổng hợp học phủ mà không dám mua hay không?”

Hề Bình cười nói: “Điều này ngươi đừng lo lắng. Người to gan trên đời này nhiều lắm. Hơn nữa, Liên Bang tổng hợp học phủ tuy đứng đầu Lục Đại nhưng trên đời này, nơi bọn họ quản không nổi đi không hết. Vả lại, ta đoán, Ngũ Đại còn lại, đặc biệt là Trung Đạt thư phủ, rất tình nguyện thọc một chân vào.”

Ba Cách Nội Nhĩ xoa tay hưng phấn: “Hắc hắc, như thế là tốt nhất! Bán được giá thì cuộc sống của chúng ta cũng tốt thêm chút.”

Trần Mộ cầm vài tấm tạp tiền “Ở đây còn có vài tấm tạp tiền, các ngươi xem thử, có bao nhiêu tiền?”

Hề Bình nhận lấy, không nhịn được kinh hô: “Tạp tiền không ký tên!” Nói xong hắn vội vàng cắm tạp tiền lên độ nghi của mình, trên mặt hắn mau chóng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Xem dáng vẻ, dường như không ít tiền, trong lòng Trần Mộ cũng khá cao hứng. Với ánh mắt của Hề Bình, có thể khiến hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt như thế, vậy nhất định không phải con số nhỏ.

Chỉ thấy Hề Bình vội vã cắm từng tấm tạp tiền vào, vẻ mừng rỡ trên mặt hắn càng lúc càng nặng.

“Rốt cuộc có bao nhiêu?” Ba Cách Nội Nhĩ có chút cầm lòng chẳng đặng hỏi.

“Ông chủ, chúng ta giàu to rồi!” Giọng nói Hề Bình có chút run rẩy.

“Đừng câu kéo ta, rốt cuộc là bao nhiêu?” Ba Cách Nội Nhĩ giọng gấp gáp.

“Năm tỷ!”

Hề Bình bật ra một con số khiến mọi người đều ngây ngốc, phòng hội nghị lần thứ hai rơi vào yên lặng, qua một lát mới nghe được Ba Cách Nội Nhĩ thì thào: “Ây da, tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?”

Trần Mộ cũng há hốc mồm: “Nhiều như vậy ư?”

Ngược lại là Hề Bình tỉnh táo trước tiên: “Vâng, hẳn là một phần thù lao Liên Bang tổng hợp học phủ trả cho Nhậm Văn Châu. Ngẫm lại cũng đúng, Tổ Trữ và Nhậm Văn Châu đàm luận điều kiện, không khả năng ích lợi gì cũng không có. Loại cáo già như Nhậm Văn Châu, nếu là kỹ thuật truyền tin trong rừng cây, con số này chỉ có thể coi như lợi lộc, có chút na ná như tiền đặt cọc, thế nhưng xem ra Liên Bang tổng hợp học phủ và Nhậm Văn Châu vẫn chưa đàm luận hợp tác, ngược lại tiện nghi cho chúng ta.”

Hề Bình phân tích cực kỳ chuẩn xác, hoàn toàn khớp với sự thật.

Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ lại cảm thấy đầu óc đều như phình ra, con số kinh người như thế, trong mắt Lục Đại, chỉ có thể coi như tiền đặt cọc thêm. Thói đời gặp chuyện này thực khiến người ta không nói nên lời.

Song ngay sau đó Hề Bình cũng hưng phấn: “Ông chủ, đây là tạp tiền không ký tên, không chứa bất cứ tai họa ngầm nào cả, chúng ta tùy lúc có thể lấy.”

Trần Mộ cảm thấy mình còn đang ngất ngây, vô ý thức trả lời: “Ồ, vậy thì quá tốt rồi.”

Biết bao nhiêu triệu, hắn cảm giác mình có chút giống như nằm mơ, lại dường như có chút chết lặng. Thu hoạch tối nay đều vượt ngoài dự liệu của hắn, ý nghĩ ban đầu của hắn lúc ấy chẳng qua chỉ là muốn càn quét một ít năng lượng tạp trong kho đồng. Bởi căn cứ mỗi ngày tiêu hao năng lượng tạp quá lớn, hắn vẫn luôn rất đau đầu vì vấn đề này.

Cho nên khi hắn biết thu hoạch của mình không ngờ lớn tới mức ấy, cảm giác không chân thật mãnh liệt tự nhiên sinh ra.

Có phải đang nằm mơ hay không?

Nếu như là nằm mơ, giấc mơ này cũng thật mỹ diệu a!

Đánh lén Tiếu Nguyên Mễ Hạ Thanh, rút lui an toàn, “Di họa Giang Đông”(*),bức Pháp Á ra mặt. Lặng lẽ lẻn vào căn cứ Liên Bang tổng hợp học phủ, giết chết Tổ Trữ - cao thủ thần tượng Liên Bang, vơ vét tài phú trị giá vài tỷ…

Mộng đẹp như vậy, còn chưa đủ mĩ diệu ư?

Mà càng mĩ diệu hơn chính là, đây tịnh không phải mơ mà là sự thật.

Máu Ba Cách Nội Nhĩ đã hoàn toàn sôi sục, mắt hắn đỏ ửng, vẻ mặt cuồng nhiệt, liều mạng chà hai tay, chảy nước miếng, mắt tha thiết mong chờ nhìn Trần Mộ: “Ông chủ, chúng ta cướp sạch sẽ chúng một lượt đi, thực nhiều tiền a!”

Ngay sau đó, hắn đếm đầu ngón tay tính: “Đồ ở căn cứ Trung Đạt thư phủ khẳng định chỉ nhiều chứ không ít, á, gia sản Pháp Á cũng rất phong phú…”

Không để tâm tới Ba Cách Nội Nhĩ đã hoàn toàn hóa điên, Trần Mộ nhìn chằm chặp Hề Bình: “Là thật?”

Trên mặt Hề Bình bởi phấn khởi mà hiện vẻ đỏ bừng, hắn không chút tránh né ánh mắt của Trần Mộ, dùng sức gật đầu, thanh âm không che giấu nổi vui mừng: “Thật sự! Ông chủ, chúng ta thực sự giàu to rồi!”

Duy A ở bên thờ ơ đứng ngoài bàng quan, chỉ thấy ba người giống như kẻ điên khua tay múa chân, luyện công à? Động tác này quá không đúng chuẩn! Y còn đang suy tính mình có nên tới uốn nắn bọn họ một chút hay không nữa.

Qua chừng hơn mười phút, ba người rốt cuộc mới khôi phục tỉnh táo. Điều này không thể trách họ, trong bọn họ tiếp xúc tiền nhiều nhất chính là Hề Bình, nhưng ngay cả hắn, lần nhiều nhất cũng không quá chừng một tỷ. Hiện tại thuần một lần thu nhập đã bảy tám tỷ, điều này sao không khiến người ta điên cuồng chứ?

Con số này, là thu nhập cả năm của một tập đoàn cỡ lớn.

Ôi thế giới, thực quá đẹp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.