Tô Lưu Triệt Nhu yên lặng đứng sau Lô Tiểu Như, màn kịch trước mắt, làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi.
Nếu, nếu như trên đời này, thật sự không có nhiều phân tranh như vậy thì quá tốt!
Kì thật nàng không biết ý nghĩ của mình ngây thơ đến cỡ nào, thế giới này làm sao có chữ nếu như vậy.
Bất quá, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi! Mà ngay cả mấy ngày trước, không ngừng cứu trợ dân thường, đem cảm giác tiêu hao đến sạch sẽ, cũng không mệt mỏi như vậy.
Kì quái, sao mình lại không cảm thấy sợ hãi, Tô Lưu Triệt Nhu cười khổ, việc này đại khái coi như là tiến bộ đi.
Dứt bỏ tạp niệm đi!
Vẻ yếu nhược trên mặt Tô Lưu Triệt Nhu nhanh chóng biến mất, thay thế chính là một y vụ tạp tu đặc biệt có chứa phong cách nghề nghiệp mãnh liệt kiên cường. Lúc này nhìn nàng lão luyện và lưu loát.
Nếu đã quyết định dung nhập tập thể này, như vậy không thể để đồng bạn bị vướng chân! Nàng lặng yên kích hoạt độ nghi trên tay.
Chiến đấu? Chính mình thì không được. Nhưng nàng lại có điểm kiêu ngạo đó là y thuật!
Một khi phát sinh xung đột, có người bị thương, nàng có thể rất nhanh xử lý được thương thế đồng bạn, nếu như tình huống không quá tệ, người bị thương thậm chí còn có thể bảo trì nhất định lực chiến đấu.
Trong lúc giương cung bạt kiếm này, nàng vẫn không nhịn được liếc nhìn Trần Mộ.
Một thiếu niên còn nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-do/2204429/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.