Trần Mộ không theo dõi xem Nhữ Thu làm gì. Vì ở phương diện này căn bản của nàng rất chắc chắn, thậm chí còn xuất sắc hơn cả hắn vốn là tay ngang. Có thể được chỉ định kế tục chế tạp phân viện trưởng phân viện chế tạp của Tư nguyên học phủ kỹ thuật làm sao mà kém?
Hơn nữa, hắn hiện tại cũng không có dư hơi đi chú ý Nhữ Thu, lực chú ý của hắn đang tập trung vào dung dịch màu lam trước mặt.
Một tấm bốn sao tạp phiến trắng do vỏ cây bạch phong chế thành, ngâm trong dung dịch màu lam nọ.
Cảm giác Trần Mộ gắt gao bao vây lấy tấm tạp phiến trắng này, từng tia cảm giác tinh tế vô cùng cảm nhận từng điểm biến hoá bên trong tạp phiến. Đối với một chế tạp sư luôn luôn phải nắm vững quá trình chế tạo, mỗi một điểm biến hóa dù rất nhỏ. Mắt thường nhìn thấy chỉ có hạn, dụng cụ mặc dù có thể thu thập được mốt ít thông tin, nhưng dù sao cũng chỉ là vật cứng nhắc.
Đối với một vị chế tạp sư, đặc biệt một vị cao cấp chế tạp sư mà nói, cảm giác đáng tin cậy hơn so với dùng dụng cụ và mắt thường.
Tựa như hiện tại, Trần Mộ thông qua cảm giác liền rõ ràng “Quan sát” phản ứng giữa tạp phiến trắng và dung dịch màu lam. Từng sợi tơ màu lam nhỏ li ti mắt thường không cách nào nhìn thấy được cơ hồ lấp đầy tấm tạp phiến trắng.
Còn chưa đủ! ánh mắt Trần Mộ cực kì chuyên chú, không dám có chút buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-do/2204404/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.