Chương trước
Chương sau
Phòng ngự tệ như vậy, thật sự là hiếm thấy a. Đám tạp tu ám vụ lần này xuất quân liếc nhau, đều thấy trong mắt nhau một tia khinh thị. Địa hình điều kiện xuất chúng như thế, nhưng bọn họ không cảm nhận được một điểm áp lực phòng thủ dù nhỏ nhất, cũng khó trách bọn họ xem thường.

Bọn họ có chút không thông, vì những người này, lại phái ám vụ bọn họ xuất động, đây không phải giết gà mà dùng dao mổ trâu sao?

Bất quá mặc dù tinh thần có điều khinh thị, nhưng là động tác bọn họ vẫn lặng yên không một tiếng động. Khí lưu tạp đặc thù và hơn nữa trải qua nghiêm khắc huấn luyện khiến cho động tác bọn họ nhìn qua như làn khói nhẹ phiêu hốt. Đêm tối cho bọn họ che chở tốt nhất, nếu như không phải trùng hợp nhìn lên, rất khó thấy trên vách núi có mười đạo hư ảnh chạy nhanh.

Mười đạo hư ảnh phân tán lộ tuyến, không cùng góc độ nhanh chóng tiến vào bên trong sơn cốc.

Bọn họ đã có thể nhìn thấy cảnh quan trụ sở, lúc nào, trong sơn cốc này lại có nhiều kiến trúc thật lớn như thế? Mọi người trong lòng khó tránh khỏi có vài phần kinh dị.

Một ám vụ tạp tu hai mắt đỏ như máu nhìn chăm chú vào cốc sào nổi bật trong đêm đen, miệng hé mở, vô thức liếm liếm môi.

Lâu rồi không có hoạt động nào thú vị! Hôm nay buổi tối, hắn rốt cuộc có thể giải toả cơn nghiền.

Đột nhiên, một cánh tay, không hề báo hiệu từ sau lưng hắn vươn đến, che mạnh cái miệng của hắn, không đợi hắn phản ứng, một tiếng rất nhỏ do đầu khớp xương vỡ vụn từ cổ của hắn vang lên.

Người thứ hai.

Người thứ ba! Mãi đền khi đồng bạn chung quanh thoáng cái biến mất một nửa, đám ám vụ tạp tu mới phát hiện chuyện không hay.

- Cẩn thận! Có mai phục!

Một vị tạp tu nói chưa dứt câu, thanh âm đột nhiên tắt ngỏm.

Còn lại mấy người trong lòng đột nhiên cả kinh, bọn họ trừng lớn con mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm bốn phía.

Bên trong sơn cốc im ắng, không một thanh âm, ngay cả không khí tựa hồ đều đọng lại, không thấy một ngọn gió.

Ám vụ tạp tu cảm giác có chút lạnh lẽo, bất tri bất giác sau lưng bọn họ mồ hôi tuôn ướt đẫm. An tĩnh quá mức! Cái này ngay cả đứa ngốc cũng biết là không đúng.

Nhưng địch nhân trốn ở phương nào?

Cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía. chỉ còn sót lại bốn tên đồng bạn, sợ hãi như bóng đen khôn cùng, ép tới bọn họ thở không nổi.

- Rút lui!

Cầm đầu toán tạp tu ám vụ cắn răng, quyết đoán hạ mệnh lệnh.

Tiếu Ba mặt không còn chút máu nhìn một màn trước mắt, trong lòng run lập cập. Nhãn lực hắn cực cao, Những kẻ lẻn vào trình độ mỗi người cực cao, so với con rùa rút đầu ngày đó hắn gặp phải mạnh không kém.

Mình phải gian khổ vô cùng mới chiến thắng con rùa rụt đầu ghê tởm kia. Nhưng những tạp tu ngang bằng hắn trên tay Duy A, lại như rơm rác.

Còn nhớ ngày đó tình cảnh khi mình khiêu chiến Duy A, Tiếu Ba không khỏi tót mồ hôi.

Duy A, quả nhiên là một dị nhân!

Dị nhân. Nghìn vạn lần không thể trêu chọc! Tiếu Ba quyết định phải tâm niệm điều này.

Động tác Duy A quá nhanh, trong đêm đen, hắn quả thực là vương giả vô địch! Không hoa mỹ, không tình cảm mãnh liệt, không kỹ xảo phức tạp. Mỗi một cành cây, hòn đá, giọt nước, đều có có thể trở thành vũ khí trí mạng trên tay hắn. Động tác của hắn vĩnh viễn ngắn gọn, ngắn gọn đến lạnh lùng.

Quan khán loại giết chóc này, sẽ không làm cho người ta sinh ra cảm giác kinh diễm hoa lệ, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy lòng mình đang không ngừng trầm xuống, sẽ chỉ làm người ta cảm khái nguyên lai tính mạng con người yếu ớt là như thế!

Trên vách núi đá những hư ảnh giống như như diều đứt dây, liên tiếp rơi xuống.

Tiếu Ba gian nan nuốt nuốt nước miếng, hắn gặp qua giết chóc rất nhiều, có hèn hạ. Có tráng liệt. Có tinh xảo hoa lệ, cũng có điên cuồng máu tanh. Nhưng hắn chưa từng gặp qua ai như Duy A, giết chóc như vậy làm người khác sợ hãi.

Từ đầu đến cuối, Duy A không lộ ra vẻ gì, giống như tử thần đang âm thầm thu hoạch tính mạng địch nhân!

Chỉ còn lại có một người cuối cùng, vị tạp tu này đã bị hù dọa teo gan. Hắn chưa từng có gặp qua địch nhân như thế kinh khủng, hắn không biết đồng bạn chết như thế nào. Hắn không dám quay đầu lại. Sợ quay đầu lại làm cho mình bị chậm. Bị địch nhân đáng sợ kia giết chết!

Tiếu Ba cười khổ, đến bây giờ hắn mới phát hiện chính mình ngoài việc ngồi xem, không có việc gì để làm.

Di, hắn đột nhiên lấy tay dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn vị trí Duy A mới vừa rồi ---- nơi đó không có một bóng người. Chẳng lẽ Duy A chuẩn bị cho người này một con đường sống sao? Ánh mắt nhìn theo kẻ xâm nhập đã nhanh đến cốc khẩu.

Gã ám vụ tạp tu thấy cốc khẩu hiện ra trước mắt, tinh thần rung lên, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Chỉ cần rời khỏi sơn cốc này, vậy cơ hội sống sót không thể nghi ngờ rất lớn! Ngẫm lại đối phương thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, trong lòng hắn phát lạnh, càng thêm khẳng định đối phương nhất định là bố trí rất nhiều bẫy rập trong sơn cốc, mới khiến đồng bạn hắn chết hết.

Chỉ cần chạy ra khỏi sơn cốc này, mình có thể sống sót!

Vị này tạp tu cũng không để ý việc bại lộ tung tích, khí lưu tạp toàn bộ khai hỏa, liều mạng hướng cốc khẩu chạy vội đi.

Đi ra!

Tạp tu này toàn thân chợt buông lỏng, trước mặt của hắn, đó là chỗ hẹp nhất của cốc khẩu. Thông qua chỗ này, phía sau đó là vùng đất bằng phẳng.

Đột nhiên, tựa hồ có đồ vật gì đó xuất hiện ở trước mặt hắn. Thế nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không kịp né tránh, lồng ngực đau xót, mất đi khống chế hắn cắm đấu rớt trên mặt đất. Tốc độ cao như thế, từ trên cao té xuống, nhất thời đi đời nhà ma.

Tiếu Ba trong ngực căng thẳng, hoàn toàn trợn tròn mắt. Duy A không biết lúc nào đã mai phục ngoài sơn cốc. Mà vũ khí trí mạng chẳng qua là một cây côn băng cỡ cánh tay. Duy A chỉ đem cây băng đặt vào giữa đường rút chạy của kẻ xâm nhập, đối phương tốc độ thật sự quá nhanh, hơn nữa không ngờ Duy A lại đột nhiên xuất hiện, bất ngờ không đề phòng, lãnh đủ nguyên chiêu.

Tiếu Ba đã bội phục sát đất. thủ đoạn này, thật sự quá lợi hại! Cả quá trình, Duy A hoàn toàn không sử dụng tạp phiến. Hắn không rõ, vô tạp lưu lợi hại như vậy, làm sao có thể tuyệt tích giang hồ?

Bất quá càng ngẫm nghĩ nhiều, hắn càng cảm thấy may mắn, nếu như vô tạp lưu thật sự đều lợi hai như Duy A, vậy cả liên bang, ít nhất có chín mươi lăm phần trăm trở lên tạp tu tìm không được công việc, hắn cũng tuyệt đối ở vào trong số đó.

Một nơi ngoài sơn cốc mười km, hai người ẩn núp trong lớp tuyết, ánh mắt của bọn họ thủy chung nhìn chằm chằm sơn cốc.

- Hai giờ, bọn họ còn không có đi ra. Rất có có thể đã......

Một người ngữ khí ngưng trọng, ngụ ý không cần nói cũng biết.

- Đã chết hết! Bọn này là âm quỷ. Không biết đã hại chết chúng ta bao nhiêu người!

Tên còn lại giọng căm hận nói:

- Cái này chỉ sợ Văn Tá Phu phải đau lòng đến nửa ngày! Hắc hắc.

Vị tạp tu nói trước cũng không có lộ ra vẻ vui sướng, dừng ở sơn cốc, có chút xuất thần, qua một hồi lâu, mới nói:

- Xem ra, nơi này quả thật xuất hiện một nhân vật lợi hại. Cũng không biết, điều này đối với chúng ta tốt hay xấu.

- Nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Dù sao có đại tỷ đảm đương. Cái gì cũng không cần lo lắng!

Tên còn lại hoàn toàn thất vọng:

- Hơn nữa, Văn Tá Phu cùng này đám người này có chuyện, đối với chúng ta là chuyện tốt a!

- Chỉ hy vọng như thế. Chúng ta mau đem tin tức quay về đi, không biết đại tỷ nghe tin tức này sẽ phản ứng ra sao?

- Hắc hắc. còn phản ứng gì nữa? Tự nhiên là vui vẻ!

Bên ngoài xảy ra cái gì, Trần Mộ không chút nào biết rõ, lực chú ý của hắn cực kì tập trung. Đám tạp tu lần đầu tiên nếm thử “tuyết hãm pháp”, trong đó vấn đề cấp bách hiện ra, rất nhiều tình huống đều ngoài dự tính. Dù sao cho tới bây giờ. Trần Mộ thử qua chỉ có Khương Lương. Khương Lương tố chất tâm lý vững chắc làm cho hắn giảm đi rất nhiều phiền toái, nhưng những tạp tu khác không có tố chất tâm lý xuất sắc Khương Lương.

Ngoại trừ Trần Mộ, bận rộn nhất đại khái phải kể tới Tô Lưu Triệt Nhu. Cũng may trước đó đã chuẩn bị vài bàn trị liệu, bất quá ngay cả như vậy, vẫn bị một trận luống cuống tay chân.

Thời gian trôi qua hai mươi phút, bây giờ còn tại trong hố tuyết tạp tu còn có năm mươi hai vị.

Điều này làm cho Trần Mộ rất ngoài ý muốn. Dù là Khương Lương, cũng chỉ có thể kiên trì bốn mươi phút. Có khả năng kiên trì hai mươi phút trình độ đã là khá tốt, tại hắn dự tính, có thể có hơn mười người kiên trì lâu như vậy đã là quá tốt.

Không nghĩ tới, lại có năm mươi hai người. Con số này xa xa vượt qua hắn dự tính.

Bất quá điều này cũng làm Trần Mộ cảm thấy khá hưng phấn.

Ba mươi phút. còn lại chín người.

Ba mươi ba phút, còn lại bốn người.

Ba mươi bốn phút sau, chỉ còn có hai người.

Ba mươi lăm phút, hai người cuối cùng cũng được khiêng ra.

Nhìn mọi người luống cuống tay chân, Trần Mộ rốt cuộc thở phào một hơi. Cảm giác buông lỏng. Hắn chỉ cảm thấy ót đau nhức. Cảm giác sử dụng có chút quá độ.

Hắn miễn cưỡng nói với Khương Lương:

Hôm nay buổi tối đem kết quả thống kê, ngày mai báo cho ta.

Nói xong. mệt mỏi cực điểm Trần Mộ cũng không nhịn được nữa, trở lại phòng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai sáng sớm, khi Trần Mộ đứng lên, trước mặt đặt hai báo cáo.

Một cái là báo cáo về cảm giác huấn luyện, thành tích hết sức đáng vui. Trần Mộ tin tưởng, chỉ cần nửa năm, thậm chí ngắn hơn, trong bọn họ thậm chí sẽ xuất hiện vài vị tạp tu cảm giác cường độ cấp năm. trong đó tiến bộ nhanh chóng nhất đương nhiên là Khương Lương, hắn cách cấp năm chỉ có một li.

Hôm nay, bọn Lô Tiểu Như cũng nếm thử “Tuyết Hãm Pháp”, về phần kết quả như thế nào, còn chưa cũng biết.

Một báo cáo khác lại làm cho Trần Mộ cả kinh. Buổi tối ngày hôm qua lại có người đánh lén! Chính mình một điểm động tĩnh cũng không biết, nghĩ vậy, hắn nhất thời cảm sợ hãi.

May là có Duy A! Cuối báo cáo vẫn có Ba Cách Nội Nhĩ ghi chú về dự đoán lai lịch những người này.

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, mở cửa ra là Ba Cách Nội Nhĩ.

- Ông chủ, hàng xóm có người đến bái phỏng chúng ta, bọn họ muốn gặp ngài.

Có người bái phỏng? Trần Mộ vội vàng rử mặt, ngày hôm qua buổi tối quá mức mệt mỏi, điều này làm cho hắn hôm nay nhìn qua tinh thần cũng không phải tốt lắm.

Theo Ba Cách Nội Nhĩ đi tới đại sảnh, Trần Mộ gặp được người bái phỏng.

Là một nữ nhân! Điều này làm cho Trần Mộ có chút ngoài ý muốn, theo hắn, địa phương ác liệt như vậy,sao lại có nữ nhân, mà là nữ nhân xinh đẹp như vậy!

Trang phục tùy ý, tóc ngắn đến bên tai, làm cho nàng xem hết sức mạnh khoẻ. Da tay ngăm đen, ngũ quan mang theo vài phần ngang bướng, tựu phảng phất một vò rượu mạnh, có thể thoáng cái đem đốt cháy. Trên cổ nàng lộ ra một răng nanh không biết của dã thú gì, tay thì mang bao tay màu đen, lộ ra một lóng ngón tay.

Nàng tùy tiện ngồi ăn điểm tâm, uống trà. Cách nàng uống trà không giống như Hề Bình là chậm chậm từng ngụm, mà là uống một hơi cạn sạch, hào khí mười phần. Mà điểm tâm nhỏ tinh xảo, nàng cắn một lần một cái.

Từ lúc Trần Mộ thấy nàng, đến khi đi tới trước mặt nàng, nàng không sai biệt lắm xử một bình trà, ăn bảy tám phần điểm tâm.

- Kiều tiểu thư, đây là chủ nhân chúng ta.

Ba Cách Nội Nhĩ hết sức khách khí giới thiệu Trần Mộ, tiếp theo hướng Trần Mộ giới thiệu:

- Kiều tiểu thư là đại tỷ của Kiều gia tên gọi Kiều Phi!

- Trần gia chủ tốt a.

Kiều Phi nhếch miệng cười, lộ ra một đôi nanh hổ, từ trên ghế đứng dậy, đi tới Trần Mộ trước mặt, đột nhiên ôm chầm hắn, tiếp theo thân thiết vỗ vỗ lưng Trần Mộ, nghiễm nhiên như người quen đã lâu:

- Hoan nghênh đến nơi này phát tài a!

Động tác dũng cảm, mùi vị giang hồ mười phần ân cần thăm hỏi, làm cho tinh thần Trần Mộ đang lúc không phải quá tốt trong khoảng thời gian ngắn có chút ngẩn ngơ.

Vẻ mặt của hắn có chút thừ ra, đại não chợt trống rỗng. Hắn ngơ ngác nhìn Kiều Phi, lệch đầu, tựa hồ chăm chú nghĩ cái gì đó.

Qua một hồi lâu, hắn mới suy nghĩ cẩn thận, tại sao chính mình lại cảm thấy quái dị. Nếu như trước mắt đổi thành một người vẻ mặt chòm râu như bưu hình đại hán, tựa hồ hết thảy đều mới bình thường. Nhưng là phát sinh tại một người phụ nữ trên người, cũng nên có điểm......

- Trần lão bản, nghe nói ngươi đã đến rồi, tiểu muội đến xem, sẽ không mạo muội chứ!

Lúc Kiều Phi nói chuyện căn bổn không có nhìn Trần Mộ, mà là vừa uống trà, vừa lúng búng điểm tâm trong miệng.

- Không mạo muội, hoan nghênh hoan nghênh! Kiều tiểu thư có thể tới, là vinh hạnh của chúng ta.

theo nhiều người lâu như vậy quan hệ, giao tiếp cơ bản nhất hắn vẫn có thể làm được.

Thấy Trần Mộ tựa hồ muốn ngồi xuống, Tiếu Ba sau lưng vội vàng lấy ghế cho Trần Mộ.

Kiều Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Ba, tán thưởng nói:

- Trần lão bản, ngươi này tốt giống a!

Tốt giống......

Gò má Tiếu Ba không khỏi nhảy lên ngắc ngứ hai cái.

- À, hắn hoàn hảo.

Trần Mộ nhất nhất đáp lời, nhìn Kiều Phi ngấu nghiến điểm tâm, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút đói bụng.

- Kiều tiểu thư chưa ăn bữa sáng sao, vậy không bằng cùng nhau ăn?

Trần Mộ nói.

Kiều Phi mắt sáng ngời, liên tục gật đầu:

- Hảo a, tốt nhất phải có thịt! Ta ăn không nhiều lắm, cho ta một chân dê nướng là được.

Nhìn mọi người hóa đá, nàng bổ sung một câu:

- Tốt nhất là chân sau, toàn bộ.

Ăn cháo điểm tâm, nhìn Kiều Phi trước mặt mình chăm chú xử lý chân dê, con mắt đều trợn lên. Trần Mộ đột nhiên cảm giác được, Kiều Phi này rất có ý tứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.