Trần Mộ vẻ mặt hờ hững, chỉ trong một giây hắn đã thay xong tạp phiến. Hắn cảm giác được có một nhóm tạp tu đang bay nhanh về hướng này. Hắn hiểu rằng mình chỉ còn một cơ hội tấn công duy nhất. Một kích này dù có thành công hay thất bại, hắn đều phải rời đi.
Đột nhiên bên cạnh Trần Mộ xuất hiện hai quả cầu năng lượng cỡ bằng nắm tay, một đen một trắng.
Đây là cái gì? Cận Âm có chút nghi hoặc nhưng vẫn lộ ra vẻ thận trọng. Mặc dù cực kỳ khát vọng đột phá nhưng hắn không muốn bởi vậy mà mất mạng.
“Ba” một tiếng nhỏ, hai quả cầu năng lượng đen trắng đồng thời nổ bung ra tạo thành vô số hạt năng lượng nhỏ cỡ ngón tay cái, bắn tung tóe ra bốn phía.
Cận Âm bị hù dọa đến giật mình. Bất quá phản ứng của hắn cực nhanh, nhẹ nhàng tránh sang một bên, hoàn toàn không bị thương tổn gì. Mặc dù mỗi hạt năng lượng chỉ tầm cỡ ngón tay cái, nhưng ai mà biết bên trong nó có lực sát thương hay không? Hắn cũng không dám ‘tiếp xúc thân mật’ với những hạt năng lượng trông có vẻ đáng yêu từ hai quả cầu đen trắng.
Mặc dù chiêu này Cận Âm có chút nhìn không thấu, nhưng mà trong lòng hắn lại nhè nhẹ thở ra. Bởi vì chiêu vừa rồi năng lượng chấn động so với lúc đối phương vô thanh vô tức tấn công hắn thì mãnh liệt hơn nhiều, hắn có thể dễ dàng nắm được.
Chỉ cần có năng lượng dao động là được. Kiểu chiến đấu này khiến cho Cận Âm cảm thấy quen thuộc, điều này khiến cho hắn thêm vài phần tự tin. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút lo lắng, lo lắng cho bản thân bởi vậy mà không hoàn thành đột phá được.
Ngay lúc này đột nhiên phát sinh biến hóa. Những hạt năng lượng đen trắng đang bắn lung tung tứ phía, nhưng ngoài dự đoán chúng đột nhiên dừng lại giữa không trung. Điều này khiến người khác sinh ra cảm giác không thật mãnh liệt, giây phút này thời gian như ngừng hẳn lại.
Biến hóa như vậy gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Cận Âm, hắn lập tức chấn khởi tinh thần, cẩn thận cảnh giác chú ý sự biến hóa của mỗi hạt năng lượng. Nguyên bản hắn tưởng rằng mỗi hạt năng lượng có thể nổ mạnh gì đó, nhưng sự biến hóa trước mắt thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Cận Âm biết rõ rằng hễ có biến hóa nằm ngoài dự đoán của mọi người thì thường có nghĩa là nguy hiểm đã tới. Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt, không chút do dự, hắn kích hoạt lồng năng lượng.
Một cái lồng năng lượng hình tròn có màu đỏ bao hắn lại bảo vệ. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cái lồng năng lượng màu đỏ này ngay khi xuất hiện liền xoay tròn với tốc độ kinh người.
‘Long Quyển Phong’ là tên của lồng năng lượng này. Tính năng phòng hộ của nó rất tốt, sự xoay tròn với tốc độ cao khiến cho nó có thể đem rất nhiều công kích đánh bay, hóa giải bớt năng lượng. Khi xuất hiện lồng năng lượng bảo vệ, từ miệng Cận Âm khẽ thở ra một hơi nhè nhẹ. Hắn không khỏi tò mò nhìn đám hạt năng lượng kia.
Mỗi hạt năng lượng đều hình tròn to cỡ ngón cái, rất tròn trịa nhẵn nhụi, chia làm hai màu đen trắng. Tính sơ cũng hơn trăm hạt.
Hắn đột nhiên phát hiện một điểm bất thường.
Những hạt năng lượng đứng giữa không trung được sắp xếp cực kỳ có quy luật. Bên mỗi một hạt năng lượng màu trắng thì sẽ là một hạt màu đen, và ngược lại. Những hạt năng lượng sắp hàng chỉnh tề nghiễm nhiên tạo thành một phương trận. Mà hắn cùng Trần Mộ đều nằm trong phạm vi của cái phương trận đó.
Nếu như Cận Âm có xem đoạn hình ảnh buổi trình diễn 007 của Tiêu Tư thì đối với tình cảnh trước mắt sẽ không xa lạ. Chỉ là màn trình diễn của Tiêu Tư với 007 chỉ phóng thích 60 khối cầu năng lượng đen trắng tạo thành một cái hình tròn. Mà trước mắt, là mấy trăm hạt năng lượng nhỏ cấu tạo thành một cái phương trận. Những hạt năng lượng cầu đen trắng đen giống như quân cờ, đan xen móc nối lẫn nhau.
Phương trận khiến cho sự bất an trong lòng Cận Âm vừa trầm xuống đột nhiên bật lên mãnh liệt. Vài khối năng lượng cầu màu đen và màu trắng đang trôi nổi cách hắn không xa, nhưng hắn không dám coi thường vọng động. Tình cảnh trước mắt vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
Trần Mộ thần sắc nghiêm túc, tay phải duỗi ra, năm ngón tay cong lại tựa như bắt được cái gì. Tất cả hạt năng lượng màu đen và màu trắng đều nhất tề tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong bóng đêm, những hạt năng lượng tỏa ra ánh sáng nhu hòa tạo thành một quang cảnh mông lung huyễn lệ, tựa như đứng giữa một bầy đom đóm.
Sắc mặt Cận Âm rốt cuộc thay đổi!
Một luồng cường đại, vô cùng cường đại cảm giác nguy hiểm phút chốc bao phủ lòng hắn. Cảm giác tản mát xung quanh có thể cảm nhận được luồng năng lượng xung động mãnh liệt. Song hắn hoảng sợ phát hiện, cảm giác của bản thân dường như không thể khống chế.
Những hạt năng lượng đen, trắng nhìn rất đẹp kia tựa như có một từ trường kì dị, loại từ trường này có thể làm ảnh hưởng đến cảm giác của chính hắn.
Trời ạ! Có thể như vậy được sao?
Trên mặt Cận Âm lúc này trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, trong ánh mắt nghiêm cẩn hiện lên vẻ rung động cuồng nhiệt cùng với nét kinh hãi vô cùng.
Có thể làm ảnh hưởng cảm giác, đây là khái niệm gì? Muốn sử dụng tạp phiến, nhất định phải dùng cảm giác để khống chế. Yêu cầu khống chế của cảm giác vô cùng tinh xảo, đối với bất kỳ sự sai lệch nào của cảm giác đều có thể dẫn tới một kết cục hoàn toàn khác.
Trên đời này hóa ra tồn tại loại tạp phiến có thể sinh ra ảnh hưởng đối với cảm giác người khác!
Những ý niệm hiện ra như điện quang hỏa thạch trong đầu Cận Âm. Vượt qua kinh hãi ban đầu, hắn đã tỉnh táo lại, mới vừa rồi mình còn nghĩ tới chuyện đột phá, vậy mà giờ đây đã lâm vào tuyệt cảnh. Nếu đối phương tùy ý phát động, chỉ sợ hôm nay mình phải mất mạng nơi này.
Ánh mắt Cận Âm chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Vẻ mặt hắn lúc này mới làm người ta nghĩ tới thân phận tiểu đội trưởng đội bảy ở Thiên Vân của hắn.
Hắn xông thẳng về hướng Trần Mộ, bởi vì cảm giác đã không thể khống chế được nên hắn không chọn khí lưu tạp. Giống như một con dã thú bị đẩy đến bước đường cùng, ánh mắt hắn lộ vẻ hung tàn điên cuồng.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, ít nhất là trong mắt Trần Mộ. Quen với tốc độ của Duy A, nên tốc độ như vậy cũng không gây được khó khăn cho mắt hắn. Nhưng hắn cũng không chút nào khinh thị. Trận chiến với Xuyên Hạ, gã tạp tu kia tự bạo khiến cho bản thân hắn bị trọng thương đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Xem ra tên tạp tu trước mặt kia thực lực mạnh hơn tạp tu tự bạo không biết bao nhiêu lần, nếu tự bạo thì uy lực nhất định sẽ mạnh hơn không ít.
Trần Mộ nhận ra rằng dường như tất cả tạp tu đều hướng về phía này chạy tới. Chiêu này của Song Cực Lôi Cầu tạp làm xuất hiện năng lượng xung động quá lớn, tựa như mặt trời giữa đêm đen, tạo thành đích cho tất cả các tạp tu hướng tới.
Phải giải quyết nhanh một chút!
Hàn quang trong mắt Trần Mộ chớp động, bỗng nhiên năm ngón tay duỗi ra thành một trảo.
Kỳ Lung Thiên Cát!
Tất cả các hạt năng lượng xung quanh, mỗi một hạt năng lượng đen kết nối cùng một hạt năng lượng đen khác tạo thành một sợi dây đen nhỏ, tương tự như vậy, mỗi hạt năng lượng trắng tùy ý kết hợp với một hạt năng lượng trắng tạo thành một sợi màu trắng thẳng tắp.
Những sợi dây năng lượng màu đen, màu trắng đan xen lập tức làm cho phương trận trở thành một cái lồng giam, tựa như một cái cối xay thịt.
Cận Âm thấy Trần Mộ công kích, trong tích tắc hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Hắn cảm nhận được trong khoảnh khắc đối phương phát động công kích, từ trường làm ảnh hưởng tới cảm giác của hắn đột nhiên biến mất.
Không chút do dự, hắn điên cuồng thúc giục cảm giác. Hắn biết đây chính là cơ hội cuối cùng. Ngay lập tức trong người hắn nổi lên một cơn lốc xoáy cự đại. Hắn như là hải tặc giết người không chớp mắt, còn cơn lốc xoáy như cơn bão đem hải tặc ra phá nát.
Thân thể Cận Âm được bao quanh bởi một tầng năng lượng màu xanh nước biển. Tầng năng lượng này khiến cho hắn trông như một con cá đang nằm trong biển. Hắn nhẹ nhàng vọt từ mặt đất lên giữa không trung, sống động tựa như một con cá kiếm màu xanh. Liền trong khoảng thời gian ngắn ngủn ấy, tầng năng lượng bao quanh thân thể hắn đã trở nên nồng đậm khiến không thể trông rõ diện mạo của hắn. Lồng năng lượng màu đỏ vẫn vận chuyển với tốc độ điên cuồng như cũ, màu đỏ chói xuất hiện cùng chỗ với màu xanh lam của biển khiến cho người ta có cảm giác lãnh huyết tàn khốc.
Trước mắt là sợi dây năng lượng đen trắng đan xen giăng khắp nơi, còn luồng cảm giác nguy hiểm tựa như đám mây đen trước cơn mưa, nồng đậm không lối thoát.
Cận Âm trong lòng đột nhiên nhận ra điều gì đó. Không chút do dự. hắn tung một kích trí mạng vào những sợi dây năng lượng. Phương hướng của hắn chính là vị trí của Trần Mộ.
Trần Mộ mặt không chút biểu tình nhìn công kích của Cận Âm. Cũng không thấy hắn có động tác gì, những sợi dây năng lượng đen, trắng đang giăng đầy trời bỗng co rút lại tựa như một cái võng lớn. Một cái võng đột nhiên khép lại.
Kỳ thật, Trần Mộ không phải hoàn toàn trấn định, ngược lại hắn thật sự đang kinh ngạc. Đấu chí cùng sự bền bỉ của đối phương quả thực hiếm thấy. Chỉ là để hoàn thành một chiêu này, hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần, thúc giục tất cả cảm giác mới có thể miễn cưỡng khống chế được. Lúc này hắn căn bản không thể làm ra bất cứ phản ứng gì khác, điều duy nhất có thể làm chính là phải hoàn thành xong chiêu này.
Giữa không trung, thân thể Cận Âm vô cùng mềm mại, tựa như một con cá kiếm linh hoạt nhẹ nhàng đong đưa thân thể. Hắn đang sử dụng chính là động tác chiến thuật mà trước kia Trần Mộ đã sử dụng để thoát khỏi sự truy kích của dã thú, ‘Lẩn tránh hình sóng cao tần.’
Tiếng không khí gãy vụn răng rắc vang lên không ngừng, bởi vậy có thể thấy được lực bộc phát của động tác này mạnh cỡ nào. Nếu như tại thời điểm khác, khi hoàn thành xong động tác hoàn mỹ như vậy sẽ khiến Cận Âm mừng rỡ như điên. Song lúc này tất cả mọi sự chú ý của hắn đều đặt vào tấm mạng nhện dày đặc do những sợi năng lượng kết thành này.
Mỗi một khe hở mà nói đối với hắn đều trân quý dị thường.
Trong chớp mắt hắn đã thành công tránh né qua bảy, tám sợi năng lượng tuyến. Điều này làm cho Trần Mộ cả kinh, trong một hoàn cảnh phức tạp như thế này mà đối phương còn có thể bảo trì sự tỉnh táo, quả nhiên là một cao thủ. Trong mắt hắn nhận định, địch nhân kia có thực lực không dưới Mặc Tháp (1).
Nhưng, Kỳ Lung Thiên Cát há lại có thể dễ dàng đột phá như vậy?
Võng năng lượng do các sợi năng lượng cấp tốc co rút lại, khiến cho các khe hở giữa các dây năng lượng càng lúc càng nhỏ. Mà lúc này rốt cuộc Cận Âm cũng đụng trúng dây năng lượng đầu tiên.
Đây là một sợi năng lượng trắng thuần khiết, tản ra quang mang bạch sắc.
“Ba”
Một đóa hoa lửa tóe ra kèm theo âm thanh.
Lồng năng lượng màu đỏ rung mạnh, mà thân thể đang chuyển động linh hoạt như cá bơi của Cận Âm đột nhiên bị chững lại. Chỉ trong một sát na bị kiềm hãm cũng đủ để vài sợi năng lượng hướng đến quấn lại.
Lúc này cự ly của Cận Âm cách Trần Mộ chưa đầy mười mét.
“Binh” Một âm thanh thanh thúy vang lên, lồng năng lượng đang cấp tốc xoáy tròn đột nhiên bị nghiền nát. Trong lòng Trần Mộ thầm mừng rỡ, nhưng một màn kế tiếp lại làm cho thần sắc hắn ngưng trọng hẳn lên.
Lồng năng lượng của Cận Âm không giống như những lồng năng lượng khác khi bị nghiền nát thì sẽ vỡ ra thành vô số mảnh, mà là hóa thành hơn mười khối nhỏ, cùng với tốc độ quay kinh khủng hóa thành những khối năng lượng nhỏ hướng bốn phía bắn tung ra.
“Ba ba ba” những âm thanh mạnh mẽ vang lên dày đặc khiến người khác không thở nổi, tất cả những khối tiểu năng lượng vỡ ra từ lồng năng lượng đều đánh lên những sợi năng lượng xung quanh khiến cho lưới năng lượng lộ ra vài khe hở.
Lúc này Cận Âm hai mắt đỏ ngầu, nổi đầy gân xanh, chợt quát: “Đi chết đi!”
Thân hình vừa mới linh hoạt như cá kiếm đột nhiên dừng lại, tốc độ xoay tăng lên. Nếu nói vừa rồi hắn như một con cá kiếm giữa biển khơi, thì hiện tại hắn lại giống như mũi tên của hải thần bắn ra vậy.
Không có bất cứ biến hóa gì, chỉ có tốc độ. Chỉ có quyết tâm từ trước đến nay chưa từng có.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng Trần Mộ, cơ hồ đồng thời ánh mắt hắn tăng vọt. Không cố kị bất cứ điều gì, hắn liều mạng thúc giục cảm giác, năng lượng trong thẻ năng lượng tựa như hồng thủy dũng mãnh liều mạng đổ về Song Cực Lôi Cầu tạp.
Những hạt năng lượng nhìn không rõ, chỉ có thể thấy những sợi dây năng lượng đen, trắng đan xen giăng đầy trời, lúc này tấm võng năng lượng phát ra quang mang cùng chấn động năng lượng mãnh liệt chưa từng có.
Bảo Lặc cùng Kiệt Lạp Mỗ đều biến sắc. Các tạp tu khác ào ào dừng cước bộ, ánh mắt hướng về phía Trần Mộ và Cận Âm đang giao chiến lộ ra vẻ sợ hãi. Tất cả bọn họ đều cảm giác được uy lực của nguồn năng lượng chấn động kinh khủng đang tản ra bốn phía.
“Đây, đây là cái gì vậy?” Một tạp tu lắp bắp hỏi, vô thức giảm tốc độ.
“Không.. không biết, thật là lợi hại.” Một vị tạp tu khác thần sắc hoảng sợ nuốt nước miếng, hắn cũng vô thức hạ thấp tốc độ của bản thân.
Cơ hồ tất cả các tạp tu đều trở nên chần chừ. Bọn họ mặc dù cùng hung cực ác, nhưng chung quy vẫn có sợ hãi, Quả thực luồng năng lượng chấn động quá mạnh mẽ, cường hãn đến mức làm kẻ khác phải run rẩy.
Địch nhân như vậy thì không thể chiến thắng. Trong tiềm thức của rất nhiều tạp tu hiện ra ý niệm này.
Bảo Lặc và Kiệt Lạp Mỗ cũng hạ thấp tốc độ. Hai người vừa sợ vừa chăm chú nhìn về hướng đó. Đấy là vị trí của Cận Âm. Hai người liếc nhau, ăn ý cùng ngừng lại. Xét về thực lực, Cận Âm mạnh hơn hai bọn hắn. Nếu Cận Âm còn không giải quyết được thì bọn họ cũng bỏ đi.
Mạng nhỏ quan trọng hơn a.
Khóe miệng Trần Mộ tràn ra máu tươi, lúc này quang mang phát ra từ võng năng lượng đã phát sáng đến cực điểm, chói mắt làm người khác không cách nào nhìn rõ được. Ánh mắt của hắn vững vàng nhìn chằm chằm vào quang võng, không chút buông lỏng. Thúc giục cảm giác quá độ đã khiến hắn bị nội thương không nhẹ. Hắn không nghĩ tới đối phương khó chơi đến vậy. Đối phương tựa như tia chớp, bất ngờ đánh tới khiến hắn suýt thì để đối phương thoát được.
May là hắn thấy không ổn, liền đem cảm giác thúc giục hết sức mới chật vật khống chế được cục diện. Hắn thế nào cũng không tưởng được, đối phương giờ phút này có đột phá.
Quang mang xung quanh thân thể đối phương ảm đạm đi rất nhiều, đối lập hoàn toàn với quang mang cường thịnh tỏa ra từ sợi năng lượng. Nhưng nếu như hắn phát hiện, lúc này khóe miệng Trần Mộ đầy máu tươi sẽ lập tức hiểu được, đối phương chẳng qua cũng như đèn dầu sắp cạn.
Cận Âm vẫn tiến về phía trước, mỗi bước đều vô cùng gian nan. Ngắn ngủn chỉ có vài mét nhìn rất gần mà lại như rất xa, không thể nào đi hết đoạn đường được.
Ai có ngờ rằng chính lúc bản thân đột phá cũng là lúc bỏ mạng cơ chứ? Trong lòng Cận Âm sầu thảm, ánh mắt hiện lên tia tiếc nuối. Chợt tia tiếc nuối trở nên kiên định.
Những sợi năng lượng dày đặc cấu thành một cái võng lớn, sát khí lẫm liệt.
Cận Âm hít một hơi thật sâu, bộc phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, cố lấy tất cả sức lực còn lại lao đầu vào hướng trước mặt.
Ba mét.. hai mét..
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, trước mắt đột nhiên hiện lên một mảng sáng trắng mờ mịt. Trần Mộ không kịp phản ứng, bị Cận Âm đâm đầu húc tới đánh bay ra sau vài mét.
Phốc! Trần Mộ không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi, những chùm sáng đầy trời biến mất.
Liếc nhìn Cận Âm nằm trên mặt đất, lúc này đã trở thành huyết nhân, trên người chằng chịt trên trăm lỗ hổng đáng sợ đến cực điểm, hoàn toàn không có một hơi thở. Trần Mộ cố nén cảm giác gần như hư thoát, lảo đảo hướng về phía Trát Nhĩ Kiền phóng đi.
(1) Nguyên bản là Mặc Lôi, chả biết là thằng nào!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]