Chương trước
Chương sau
Hàn ý lạnh thấu xương làm đầu óc Trần Mộ cực kỳ rõ ràng, hắn còn cách Tiểu Man rất gần, đưa tay ra là có thể chạm tới.

Khoảng cách quá gần, Tiểu Man vẻ mặt kinh hãi, mục quang mang theo một tia sợ hãi, Trần Mộ xuyên thấu mặt nạ có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong lòng hắn không có chút đắc ý nào, gần như vô thức, Trần Mộ vung nắm đấm!

Quang mang màu xanh nhạt bao trùm tay trái, hình thành một dùi năng lượng màu xanh, tay phải Trần Mộ như có thêm một mũi khoan. Cánh băng vốn không thể phân giải, do tiếp cận quá gần cuối cùng cũng xuất hiện rõ ràng trong thế giới đen trắng của hắn.

Nắm đấm của Trần Mộ nặng nề đánh trúng cánh băng màu lam trước người Tiểu Man.

Mọi người có cảm giác như đầu óc không đủ sử dụng, một loạt động tác trước đó khiến người ta phải cảm thán, tinh tế, mỹ lệ, có thể gọi là dòng kỹ thuật điển hình. Nhưng sau khi hao tổn hết tâm cơ, vất vả lắm mới chiếm được một chút ưu thế, tất cả đều đang mong chờ hắn sử dụng thêm kỹ xảo hoa lệ hơn nữa để giải quyết trận đấu này thì Trần Mộ lại sử dụng thủ đoạn thô bạo nhất, trực tiếp nhất, không có kỹ thuật nhất.

Rất nhiều người đều thầm tiếc hận, Bạch tổng quản rất không dễ dàng mới lập được chút ưu thế, sau hành vi khinh suất này đã chẳng còn chút nào. Không ai dám tin, một quyền này của Trần Mộ có thể sinh ra uy hiếp gì với Tiểu Man, mặc dù hắn đã biến năng lượng thể thành hình mũi nhọn.

Lam Băng Phù Dực, đây chính là Lam Băng Phù Dực! Độ cứng của mỗi phiến đao năng lượng đều thập phần kinh người, mỗi đời chủ nhân của nó đều sáng tạo ra kỳ tích, không thiếu những ví dụ về chuyện dựa vào tính phòng hộ ưu việt này mà sống sót.

Lam Băng Phù Dực, công phòng nhất thể, có thể gia tăng bộc phát tốc độ của người sử dụng, công kích mạnh mẽ, băng lãnh thấu xương. Đây cũng là lý do vì sao nó được liên bang công nhận là tạp phiến cực phẩm năm sao, mỗi tính năng của nó đều cực kỳ thực dụng, tổ hợp lại liền trở thành một tạp phiến cực phẩm!

Nghe nói, lực phòng ngự của bản thân Lam Băng Phù Dực không hề thua kém lồng năng lượng bốn sao, chỉ bằng nắm đấm, căn bản không gây chút uy hiếp nào với nó.

Trải qua thoáng kinh hoàng lúc đầu, Tiểu Man nhìn thấy đối phương dùng nắm tay oanh kích Lam Băng Phù Dực lập tức trấn định, trong mắt không khỏi lóe lên một tia nhạo báng. Người ngoài ai cũng biết sự cứng rắn của Lam Băng Phù Dực mang lại khả năng phòng ngự cực mạnh, nhưng lại thường quên mất tính băng hàn của nó!

Nếu không phải bản thân Lam Băng Phù Dực sẽ bảo vệ tạp tu sử dụng nó thì không phải ai cũng có khả năng sử dụng. Bất kỳ sinh vật nào tiếp xúc với nó sẽ bị đông cứng trong thời gian cực ngắn, toàn thân hoại tử mà chết. Một khi bị đao năng lượng của băng dực đánh trúng, nếu không nhanh chóng loại trừ, hàn ý sẽ cực nhanh lan ra toàn thân, cuối cùng sẽ biến thành một bức tượng băng. Lúc đao năng lượng lạnh lẽo nhất, chính là khi nó đang ở trên băng dực.

Đối phương rõ ràng là tìm đường chết, cũng khó trách Tiểu Man lại lộ ra vẻ hả hê. Nàng không nghĩ rằng tên gia hỏa này ngay cả Lam Băng Phù Dực cũng không biết, nàng đơn giản là đứng yên, chờ đợi nắm đấm của hắn.

Quyền phải của Trần Mộ được mũi nhọn năng lượng bao phủ, chuẩn xác đánh trúng cánh băng chắn trước người Tiểu Man.

Trong sát na lúc nắm đấm của Trần Mộ và cánh băng tiếp xúc, sắc mặt Tiểu Man bỗng đại biến!

Ầm!

Nàng như một quả bóng da bị đập trúng, bị một quyền của Trần Mộ đẩy từ trên không rơi ầm xuống đất. Oanh! Cát bụi bay mù mịt, sàn nhà rung rẩy, rất nhiều cô gái không nhịn nổi hét rầm lên.

Lưng đập mạnh xuống sàn, cơn đau truyền đến, Tiểu Man nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi. Nàng đã bị thương, nhưng chuyện làm nàng hoảng sợ không phải vết thương trên người mà là cánh băng trước mặt.

Băng dực trong suốt long lanh như bảo thạch, quang mang lưu chuyển lúc này chỉ còn bên phải, cánh trái đã không còn được một phần ba. Càng khiến người ta kinh hoàng là cánh trái đã hoàn toàn mất khống chế, không ngừng có từng phiến, từng phiến đao năng lượng bong ra, rới xuống đất.

Tiếng leng keng giòn tan, sau vài giây liền biến thành một đám mảnh vụn màu lam.

Sao có thể?

Nỗi sợ hãi như một con rắn độc nhanh chóng len lỏi vào trái tim nàng, trong chớp mắt đã tràn ngập trong lòng, ăn mòn thần kinh. Sao có thể? Đây là Lam Băng Phù Dực! Đây là Lam Băng Phù Dực cơ mà..

Trong trận chiến với Tiêu Nguyên, Pháp Á tổn thất thảm trọng, số 13 vừa mới có được không lâu liền bị hủy, bản thân nàng cũng trọng thương, Vu Quả đại ca vì cứu nàng mà mất mạng. Đến khi thương thế hồi phục, nàng liền liều mạng tập luyện, trước đây chưa từng liệu mạng như vậy, thực lực cũng cũng thăng tiến với tốc độ kinh người. Đến nay, nàng đã trở thành một trong những cao thủ trẻ tuổi trọng yếu nhất của Pháp Á, không ai biết, vì sao nàng lại liều mạng như vậy.

Mỗi ngày, trong phòng huấn luyện, nàng đều tự nói với bản thân, sinh mạng của mình, có một nửa thuộc về Vu Quả đại ca. Nguyện vọng lớn nhất của Vu Quả đại ca là trở nên mạnh mẽ, chính mình phải kế thừa ý chí của đại ca, thực hiện nguyện vọng này! Mạnh mẽ, nàng phải mạnh mẽ hơn nữa, vì một nửa tính mạng của mình, vì Vu Quả đại ca!

Chính vì tập luyện khắc khổ như tự hành hạ bản thân này mà rất nhanh, nàng được tưởng thưởng, Lam Băng Phù Dực!

Uy danh của tấm tạp phiến này, nàng không chỉ nghe qua một lần, từ ngày đầu tiên nhận được nó, nàng bắt đầu càng thêm điên cuồng tập luyện! Có thêm Lam Băng Phù Dực, thực lực của nàng càng đột phi mãnh tiến, lần đầu tiên nàng có thể khẳng định, chính mình có thể thực hiện nguyện vọng của Vu Quả đại ca.

Nhưng băng dực mà nàng vô cùng tin tưởng lại bị người ta chỉ vỏn vẹn một quyền, phá hủy hơn nửa! Nàng không hề để ý bản thân mình cũng bị thương.

Chẳng lẽ, đã có Lam Băng Phù Dực mà mình vẫn yếu ớt như vậy sao? Chẳng lẽ có Lam Băng Phù Dực vẫn không đủ để mình trở nên mạnh mẽ? Trong mắt nàng hiện lên một tia mê mang, một tia tuyệt vọng!

Một quyền của Trần Mộ có lực lượng lớn đến thế nào? Hắn cũng không rõ, nhưng hắn biết rằng, trước mắt ngoại trừ Duy A và ma quỷ nữ, nếu chỉ so khí lực, hắn chưa gặp qua kẻ nào mạnh hơn mình. Trải qua cải tạo của Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, khả năng không chế cơ nhục, lực lượng của hắn lại được đột phá. Từ điểm này, hắn có thể sử ra Hư Không Kỹ hoàn chỉnh. Một quyền này tập trung lực lượng toàn thân hắn!

Nhưng nguyên nhân có thể đạt được chiến quả kinh người này lại không phải lực lượng của hắn mà là trạng thái Linh Thức! Gần như lúc mô hình băng dực thành lập, Trần Mộ liền mơ hồ tìm được nhược điểm của nó. Hắn giống như vụng về đánh ra một quyền, chuẩn xác vô cùng đánh trúng điểm yếu mà trạng thái Linh Thức phán đoán ra. Lực lượng bản thân hắn vô cùng cường hoành, mà tất cả lực lượng đều tập trung lên mũi nhọn trên đầu quyền, lực sát thương bộc phát ra không gì có thể sánh nổi.

Trần Mộ ở giữa không trung nhìn Tiểu Man thảm hại hết sức cũng không lập tức thừa thắng truy kích. Một chiêu này nhìn qua hắn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng dưới mặt nạ đã tái nhợt, tay phải hắn..

Tay phải hắn từ ngón tay đến bả vai hoàn toàn mất cảm giác!

Ánh mắt hắn tràn ngập tư thái của kẻ chiến thắng từ trên cao nhìn xuống, không ai có thể nhìn ra sơ hở! Băng dực này quả nhiên lợi hại. Cho dù ở trong trạng thái Linh Thức, hắn vẫn không nén nổi có chút hoảng sợ, cánh tay chỉ tiếp xúc thoáng qua đã đông cứng lại, độ lạnh của cánh băng thật sự đáng sợ!

Nhìn lại Tiểu Man dưới đất, tình hình của nàng càng khó chịu nổi. Nền đắt cứng rắn bị đập lõm xuống một hố nông, có thể thấy lực lượng một quyền vừa rồi của Trần Mộ khủng bố đến mức nào. Mặc dù đã được băng dực bảo vệ nhưng rơi xuống với tốc độ nhanh như vậy vẫn tạo thành thương tổn lớn với thân thể Tiểu Man, cũng không phải tạp tu nào cũng có thân thể cường tráng như Trần Mộ.

Vẻ mê mang, tuyệt vọng trong mắt Tiểu Man cũng lọt vào mắt hắn.

Lúc này, cho đối phương một kích trí mạng là thích hợp nhất. Có điều, đáng chết là tay phải hắn đã hoàn toàn không nghe sự điều khiển, giống như để trần giữa băng tuyết rất lâu mà mất tri giác. Mặc kệ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, tính toán của mình hôm nay đều hỏng hết.

Chỉ cần Tiểu Man chết, cục thế Đông Thụy sẽ càng thêm hỗn loạn, Pháp Á sẽ biến thành một nắm cát rời, hắn cũng không lo chuyện ôm khối bom không biết lúc nào nổ Cừu San Ngọc nữa. Nghĩ vậy, sát khí trong mắt hắn vụt tăng, không chút do dự, thân thể như tên rời cung, đánh tới chỗ Tiểu Man!

Trong đầu Tiểu Man đang ngơ ngác chỉ có một thanh âm: Chẳng lẽ mình đã có Lam Băng Phù Dực mà vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của Vu Quả đại ca? Sao mình có thể.. Sao mình có thể.. Sao mình có thể không hoàn thành tâm nguyện của Vu Quả đại ca?

Trong mắt Tiểu Man lóe lên một tia quyết liệt, nhìn chằm chằm vào Trần Mộ đang lao xuống, mục quang lạnh lẽo. Phút chốc, nàng biến mất giữa hư không.

Quá nhanh! Vinh Minh còn đang chấn kinh không nhịn nổi khóe mắt giật giật! Tốc độ của Tiểu Man lần này không ngờ đã đạt tới mức mắt thường không thể theo kịp.. quả không hổ là Lam Băng Phù Dực!

Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn đại biến, sát khí!

Nếu như nói lúc trước sát khí là dòng chảy ngầm dưới đáy sông thì bây giờ, hai bên đã không còn che giấu chút nào. Một bên như đao sắc, một bên như gió lạnh, kích động không ngớt. cảm giác không ổn trong lòng Vinh Minh càng lúc càng mãnh liệt, nhưng hiện tại, hắn cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào, đồng thời đối mặt với công kích của cả hai người, hắn tin chắc, chính mình sẽ bị giết trước.

Thế giới đen trắng, mục tiêu Trần Mộ vẫn tập trung đột nhiên biến mất. Nhưng cùng lúc người trước mắt biến mất giữa hư không, trong thế giới đen trắng, Trần Mộ bỗng sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, không chút do dự, Trần Mộ đang nhanh chóng lao xuống chợt xoay vụt sang bên.

Xoẹt xoẹt!

Hai đạo đao năng lượng băng lãnh xẹt qua da đầu Trần Mộ, hàn ý lạnh lẽo làm toàn thân hắn vụt nổi da gà.

Hai đạo đao năng lượng dư thế chưa hết bắn về phía khách nhân phía dưới. Vinh Minh hơi nhíu mày, độ nghi trên tay khởi động, một luồng năng lượng rung động phát ra, hai đạo đao năng lượng như đánh trúng một bức tường vô hình. Sắc mặt Vinh Minh chợt biến, năng lượng trên tay vọt ra, khó khăn lắm mới cản được hai đạo đao năng lượng này.

Lam Băng Phù Dực thật lợi hại!

Nữ nhân này nhìn còn trẻ mà thực lực đã cao như vậy, tiềm lực quả là vô cùng! Bất quá khi ánh mắt đảo qua Bạch tổng quản đeo mặt nạ màu trắng, hắn đã không biết phải hình dung sự chấn kinh của mình thế nào, chỉ có thể cảm thán: Tây Trạch vận khí quá tốt! Mặc dù Bạch tổng quản chưa từng gỡ mặt nạ xuống, nhưng từ giọng nói có thể thấy tuổi hắn cũng không lớn, thực lực của tên Pháp Á tạp tu này đã làm hắn chấn động. Bằng một tạp phiến bốn sao bình thường lại có thể áp chế tạp tu Pháp Á lâu như vậy, thực lực này chỉ có một vài thiên tài Lục Đại mới có thể miễn cưỡng sánh được.

Hắn hét lớn: “Tất cả tạp tu khởi động lồng năng lượng, những người khác tản ra!”

Đám tạp tu phía dưới vội vã khởi động lồng năng lượng, xem nhiệt náo đương nhiên là hay, nhưng vì xem nhiệt náo mà mất mạng thì thật không đáng. Những khách nhân không có năng lực tự vệ còn lại được người hầu dẫn đường hối hả lui ra.

Xong việc, Vinh Minh đầy vẻ lo âu nhìn hai người đang giao chiến trên không.

Cảm thụ được hàn ý từ trên đầu truyền tới, trạng thái linh thức lộ ra một tia rung động hiếm thấy, thế giới đen trắng trước mắt chấn động, Trần mộ trong lòng nhảy lên, không chút nghĩ ngợi, một phát Ba Nguyệt Hồi Chuyển, cả người giống như một con cá chạch du động, uốn lượn thân thể một cách quái di, như thiểm điện vạch ra một quỹ tích hình bán nguyệt.

Gần như đồng thời, Tiểu Man xuất hiện cách chỗ hắn có năm mét, khóe miệng vương máu càng làm tăng thêm vài phần sát khí. Chỉ là ba phát đao năng lượng bắt ra không trúng đích, Ba Nguyệt Hồi Chuyển của đối phương nằm ngoài dự liệu của nàng, một kích này không trúng cũng chẳng có gì là lạ.

Thế giới đen trắng trong mắt Trần Mộ rút cuộc cũng ổn định lại, những đương nét này biến hóa phức tạp đến cực điểm, người xem hoa cả mắt.

Trần Mộ cũng không bị biến hóa này hấp dẫn mà chỉ thả lỏng tâm thần. Khi Tây Trạch giao cho hắn tấm tạp phiến này đã cực lực nhấn mạnh, chỉ có thả lỏng tâm thần mới có thể phát huy uy lực cao nhất của trạng thái linh thức. Thả lỏng tâm thần thật sự làm cảm giác trở nên nhạy bén hơn, trực giác cũng thêm chuẩn xác.

Chỉ là những đường nét trước mắt này thật sự như Tây Trạch nói, không có tác dụng gì sao? Điểm này hắn vẫn cực kỳ nghi hoặc, có điều Tây Trạch thân là người sáng tạo ra trạng thái Linh Thức, không nghi ngờ gì có quyền phát biểu, hơn nữa thực chiến vừa rồi cũng đồng dạng chứng minh, điều hắn nói không sai. Bây giờ thật không phải lúc để cân nhắc chuyện này, sĩ khí Tiểu Man bỗng nhiên tăng vọt, phong cách chiến đấu cũng trở nên sắc bén, áp lực với hắn vụt tăng cao.

Thả lỏng... thả lỏng...

Hô hấp của Trần Mộ trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức thứ gì đó. Thân thể hắn đang tiến hành Ba Nguyệt Hồi Chuyển, cực nhanh cực gấp, mà hơi thở lại đột nhiên biến thành như có như không, hiện tượng quỷ dị như vậy đồng thời xuất hiện trên người hắn.

Người đầu tiên phát hiện có điều kỳ quái là Tiểu Man, đối phương hình như có thể dự đoán được động tác tiếp theo của bản thân, công kích của mình không ngờ không thể chạm đến chéo áo của địch nhân. Ánh mắt nàng bỗng dừng lại trên mặt Trần Mộ, nhìn thấy hắn đang nhắm mắt, hai mắt nàng vụt đỏ ngầu.

Đáng ghét! Nàng cảm thấy bản thân như một con chuột đang bị mèo đùa cợt. Mỗi lần công kích mình đều tập trung rõ ràng nhưng đối phương luôn có thể nhẹ nhàng tránh được, hắn đang cười nhạo mình sao?

Tiểu Man bỗng dừng lại, đứng yên giữa không trung.

Vinh Minh thấy vậy thoáng an tâm, hắn đang chuẩn bị mở miệng thông báo mười chiêu chỉ còn lại một chiếu cuối cùng.

Nhìn thấy Tiểu Man bỗng nhiên dừng lại, Trần Mộ lại đột ngột cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm. Cảm giác nguy hiểm này cực kỳ mãnh liệt.

Chính vì vậy, thế giới đen trắng trước mắt hắn trở nên rõ ràng chưa từng có, hắc bạch phân minh! Cảm giác kinh sợ vô cùng làm hắn lập tức ý thức được, một kích kế tiếp của đối phương sẽ không như bình thường.

Đột nhiên, cảm giác từ tay phải truyền tới làm hắn có chút yên tâm, tay phải hắn đã bắt đầu khôi phục tri giác, mặc dù vẫn chưa thể vận động tự nhiên như bình thường nhưng đối với hắn lúc này cũng là rất quan trọng!

Sắc mặt Tiểu Man bỗng với tốc độ kinh người biến thành trắng bệch, năng lượng chấn động trong không khí làm tất cả tạp tu phía dưới sắc mặt đại biến. Vinh Minh không nói nửa câu, vung tay kéo con gái lao vọt ra ngoài. trong nháy mắt, tất cả tạp tu vừa mới tụ tập dưới đất đã không còn mống nào.

Trần Mộ bắt đầu không ngừng biến đổi vị trí.

Sắc mặt Tiểu Man trắng bệch như từ giấy, ánh mắt lại như bị máu tươi nhuộm đỏ, trước sau không rời Trần Mộ. Nàng bỗng khẽ nhếch miệng cười, quỷ dị không tả nổi, khiến người khác phải sởn gai ốc!

Ầm!

Không có chút dấu hiệu nào, cánh trái của nàng vụt nổ tung! Vô số đao năng lượng ầm ầm bắn ra bốn phía, cảm giác lo lắng không biết từ đâu vẫn một mực bao phủ trong lòng Trần Mộ chợt bùng nổ!

Hắn bỗng phát hiện chính mình đang bị vô số đao năng lượng màu lam thuần khiết bao quanh, mỗi đạo đao năng lượng đều tản ra một luồng nguy hiểm trí mạng, từ khắp các hướng bắn về phía Trần Mộ!

Sao lại có thể như vậy? Trần Mộ trong lòng đại chấn.

Cánh trái Tiểu Man đã nổ, theo lý thuyết, bản thân chỉ phải chịu đao năng lượng từ một phía mới đúng. Tại sao trên dưới trái phải chỗ nào cũng có năng lượng nhân bay tới.

Nhưng lúc này đã không còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa. Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã đậm đặc đến mức như dòng nước không lối thoát, cảm giác ấy tràn ngập trong mỗi tế bào trên khắp cơ thể hắn, vô thức từng tế bào toàn thân hắn bắt đầu run rẩy! Nhịp tim không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên tăng vọt, nhanh đến mức hắn sắp không thở nổi, ý chí ngày thường khống chế thân thể lúc này dường như đã hoàn toàn biến mất.

Đao năng lượng từ bốn phương tám hướng ập đến, phong bế tất cả phương hướng quanh hắn!

Từ góc độ của Vinh Minh có thể nhìn thấy rõ ràng, tất cả đao năng lượng hợp thành một hình cầu cực kỳ ngay ngắn, mà trung tâm của hình cầu này chính là Trần Mộ. Hình cầu đang co rút lại với tốc độ kinh người, mắt thấy Trần Mộ cũng sắp bị biến thành con nhím. Trong đầu Vinh Minh một mảng trống rỗng, nếu Bạch tổng quản bị giết như vậy, dưới lửa giận của Tây Trạch, cả thành Đông Thụy này có thể sống sót được mấy người?

Sinh tử quan đầu, Trần Mộ hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè nén trái tim như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tỉnh táo! Bản thân phải tỉnh táo! Chỉ có tỉnh táo mới có thể tìm được đường sống.

Tất cả vấn đề, tất cả tạp niệm, tất cả đều bị hắn vứt ra khỏi đầu. Nhắm mắt lại, hắn đang tìm kiếm, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Chỉ cần có một đường sinh cơ, trong trạng thái Linh Thức, bản thân nhất định có thể tìm được! Dưới kích thích của tử vong, tất cả giác quan của hắn đột nhiên trở nên vô cùng nhạy cảm, vượt xa mức bình thường. Thế giới đen trắng biến hóa, tất cả tựa hồ biến chậm, chậm đến mức hắn có thể phát hiện bất kỳ biến hóa nào.

Thả lỏng.... thả lỏng...

Hắn phảng phất như đang tự thôi miên, cảm quan trong trạng thái thôi miên lại tăng lên một bậc.

Trần Mộ vụt mở mắt, năng lượng trên tay bắn vọt ra, lần này hắn gần như đã rút sạch toàn bộ năng lượng bên trong tạp phiến! Cùng lúc đó, hắn không lùi mà tiến, nghênh đón năng lượng đang lao tới trước mặt. Nhìn đao năng lượng dùng tốc độ kinh người bắn tới trước mặt, Trần Mộ đồng tử chợt nở ra.... chính là lúc này.

Ầm ầm ầm!

Một loạt âm thanh dày đặc, ngay sau đó, ầm một tiếng, vô số đạo đao năng lượng tụ lại một điểm dẫn đến một vũ nổ kịch liệt! Hoa lửa bắn tung, sóng nhiệt tràn ra khắp xung quanh.

Một bóng người toàn thân đầy máu từ trong vụ nổ bắn ra, lướt qua chỗ Tiểu Man đã mất khống chế đang từ từ hạ xuống.

Phốc! một đóa huyết hoa bùng nổ giữa không trung, trộn tiếng hét của nữ nhân, nàng hai mắt trợn tròn, có vẻ không thể tin được, thân thể như một bao cát rơi bịch xuống đất.

Bóng người đầy máu kia trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.