Chương trước
Chương sau
“Đại nhân, đây là sản phẩm thí nghiệm của chúng ta.” Một người trung niên chừng độ bốn mươi tuổi cung kính nói với Đường Hàm Phái.

Tôn Nguyên là viện trưởng viện nghiên cứu tạp giới mới thành lập của Liên Bang Tổng Hợp học phủ, cũng là nhân tài do chính học phủ bồi dưỡng nên, lòng trung thành của hắn là không thể nghi ngờ. Hơn nữa, hắn lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn nhiều so với các học giả bình thường.

“Chúng ta đã hoàn toàn thấu hiểu kĩ thuật của tập đoàn Trung Châu. Đây là sản phẩm đời thứ nhất mà chúng ta nghiên cứu ra.” Tôn Nguyên tự hào giới thiệu: “Loại tạp giới này có thể thực hiện nói chuyện trong phạm vi một trăm cây số ở trong rừng. Nếu như thành lập trạm tín hiệu thì phạm vi thông tin có thể đạt tới bảy trăm cây số. Tính năng của nó đã vượt xa kĩ thuật của bọn người ở tập đoàn Trung Châu và đã có giá trị sử dụng.”

Bày trên bàn là một cái tạp giới to ước chừng bằng nửa lòng bàn tay, đèn tín hiệu màu xanh biếc nhấp nháy theo quy luật. Mặt ngoài của tạp giới có những con số, khi trò chuyện, sẽ phóng ra một quầng sáng nho nhỏ ở trước mặt người truyền tin.

“Không tồi! Không tồi!” Đường Hàm Phái cầm lấy cái tạp giới này, vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng đậm: “Cái này gọi là gì?”

“Xin mời đại nhân đặt tên!” Tôn Nguyên vẻ mặt cung kính vỗ mông ngựa.

Đường Hàm Phái trầm ngâm: “Hãy gọi là Tùng Lâm Cáp đi.”

“Đại nhân anh minh! Tên này thật đúng là kì diệu! Tùng Lâm Cáp, truyền tin tức, vừa đơn giản dễ hiểu lại vừa dễ nhớ.” Mặt Tôn Nguyên tỏ vẻ sùng bái kính ngưỡng.

Đường Hàm Phái Phái cười, không để ý: “Được rồi, không cần nịnh. Những chuyên gia tạp giới được mời tới thế nào rồi? Có bức xúc gì hay không?”

“Thật không biết đại nhân tìm được ở đâu nhiều chuyên gia tạp giới đến như vậy trình độ đều cao!” Tôn Nguyên không nhịn được khen ngợi, nhưng cũng do dự một lúc rồi mới nói: “Bức xúc thì tất nhiên khó tránh khỏi, nhưng chúng ta đang làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Hiện tại, ngoại trừ mấy lão già ngoan cố đầu óc tối tăm thì những người khác đều đã bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh.”

“Ừm, có cần bộ môn khác phối hợp không?” Đường Hàm Phái nhíu mày hỏi.

Tôn Nguyên vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần. Người lợi hại luôn luôn có vài phần cá tính, nhưng cũng luôn luôn có biện pháp. Áp dụng biện pháp cực đoan, nếu như những người này có vấn đề gì thì sẽ tổn thất lớn.” Bộ môn khác phối hợp, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

“Phải đẩy tiến độ nhanh hơn, thời gian của chúng ta rất khẩn trương. Nghiên cứu về những thứ trên bút ký tiến triển thế nào rồi?” Đường Hàm Phái hỏi sang một vấn đề khác.

Nói chuyện về quyển bút ký, tinh thần của Tôn Nguyên đột nhiên chấn động: “Đại nhân, những điều ghi chép trên quyển bút ký này quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Thật sự khó có thể tưởng tượng rằng từ sớm như vậy mà đã có người có thể nghiên cứu đến mức sâu sắc như thế. Người này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, thật đúng là người làm sao sản phẩm làm vậy, tuyệt không chút thua kém. Theo ta thấy, kĩ thuật đó..”

“Ta hỏi ngươi là tiến triển thế nào?” Đường Hàm Phái cắt ngang lời Tôn Nguyên.

Tôn Nguyên lập tức ý thức được Hiệu trưởng đại nhân không quan tâm đối với điều này, vội vàng nói: “Chúng ta đã bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu hạng mục ‘Bao tay năng lượng’. Sau khi chúng ta thảo luận và nhiều lần cân nhắc thì Bao tay năng lượng là hạng mục mà chúng ta có khả năng đột phá nhất. Các hạng mục khác, đối chúng ta hiện giờ mà nói, vẫn còn quá khó, chúng ta không đủ kĩ thuật dự phòng.”

Vẻ mặt của Đường Hàm Phái hòa hoãn đi một chút: “Ừ. Bao tay năng lượng có tính năng như thế nào?”

Tôn Nguyên mặt mày hớn hở đáp:“ Bao tay năng lượng đúng là một sản phẩm của một cực điểm thiên tài! Đây là một loại tạp giới bao tay, sau khi đeo bao tay và kích hoạt thì năng lượng sẽ được thực hóa bao bọc toàn bộ cái tay đó. Năng lượng thực hóa giống như tấm vỏ mỏng và nhạt màu. Hai tay là cơ quan linh hoạt nhất trên cơ thể người, sau khi trải qua huấn luyện, sự linh hoạt của nó sẽ đạt tới mức độ kinh người. Bao tay năng lượng yêu cầu đôi tay linh hoạt, có cảm giác tốt, nhờ đó khống chế biến hóa của kết cấu năng lượng. Nói cách khác, một người không có thiên phú về mặt huấn luyện cảm giác, hoàn toàn có thể thông qua huấn luyện về tính linh hoạt cho đôi tay để thay thế cảm giác mà tiến hành chiến đấu.”

Đường Hàm Phái chấn động tâm thần kịch liệt. Ông ta cũng không hiểu lắm về kĩ thuật chuyên môn, nhưng một khi dính dáng đến chiến đấu thì ông ta là người giỏi nhất toàn liên bang nên có lý giải vô cùng sâu sắc.

Luyện cảm giác cần phải có thiên phú, điểm này đã được chứng thực từ lâu. Tạp tu hay chế tạp sư là nghề bình thường nhất tại năm đại hoa khu, nhưng nếu xét trên toàn liên bang, cũng chỉ có một phần tám tổng dân số là thích hợp để làm hai cái nghề nghiệp này. Còn số lượng người chính thức có thể làm tạp tu và chế tạp sư thì cũng chỉ có không tới một phần hai mươi tổng dân số của liên bang.

Lần đầu tiên trong ngày, Đường Hàm Phái Phái tỏ vẻ thận trọng: “Uy lực của nó như thế nào?”

“Mạnh!” Tôn Nguyên lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, đấy chỉ là theo miêu tả. Chúng ta còn chưa chính thức phá giải được, vẫn còn có quá nhiều công thức khác xa với thời đại của chúng ta. Nhưng không chút nào nghi ngờ, xe chiến đấu của Pháp Á so với nó chỉ là rác rưởi.” Khi nói câu này, Tôn Nguyên có vài phần ngạo nghễ.

Không ngờ Đường Hàm Phái lại lắc đầu: “Không thể coi như vậy. Mặc dù uy lực của xe chiến đấu không mạnh, nhưng là có thể sản xuất hàng loạt, hơn nữa ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng. Bao tay năng lượng mặc dù lợi hại, nhưng khẳng định là yêu cầu đối với người sử dụng cao hơn so với xe chiến đấu nhiều lắm. Hơn nữa, còn có một vấn đề mấu chốt khác là có thể làm được số lượng lớn hay không.”

“Đại nhân anh minh!” Tôn Nguyên vẫn quen vỗ mông ngựa nhưng đã tâm phục khẩu phục. Đại nhân đích thực là xem xét vấn đề sâu sắc hơn bọn họ rất nhiều.

Suy nghĩ một lát, Đường Hàm Phái nói: “Việc các ngươi bây giờ phải làm là sản xuất hàng loạt Tùng Lâm Cáp, ta muốn trang bị nó ngay lập tức cho đội ngũ.”

“Vâng!” Tôn Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng khom người đáp.

“Phải tăng cường thời gian cho hạng mục Bao tay năng lượng. Cần điều kiện gì, ta sẽ đáp ứng cho các ngươi điều kiện đó. Ta chỉ muốn có kết quả!” Đường Hàm Phái lãnh đạm nói.

“Vâng!” Tôn Nguyên lẫm liệt tuân mệnh.

Đường Hàm Phái phân phó xong, đột nhiên lại nghĩ tới tên thiếu niên gọi là Trần Mộ kia. Ở thành phố La Dữu năm đó, ngoài tập đoàn Trung Châu thì còn có một người nắm được kĩ thuật thông tin trong rừng, hơn nữa còn là kĩ thuật thông tin trong rừng rất hoàn thiện và tiên tiến. Nếu như tên Trần Mộ đó để cho mình sử dụng thì tốt biết bao nhiêu.

@#$%^&

Huống Thi cố sức duy trì tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được kích động. Mộc Tự doanh có quá nhiều bí mật, mỗi bí mật đều có giá trị không gì so sánh được. Nàng tin tưởng rằng chỉ cần mình gửi đi được những tin tình báo kia thì công trạng đạt được lần này cũng đủ cho nàng thăng liền ba cấp.

Nhưng hiện tại, nàng vẫn không thể nhìn thấu được Bạch tổng quản. Nam nhân này thủy chung vẫn ẩn tàng ở sau mặt nạ, không thích nói chuyện, cả ngày ở trong phòng. Không một ai biết hắn ở bên trong đó làm cái gì, nhưng mỗi lần đi ra hắn đều làm cho người khác thất kinh. Ban đầu là kinh ngạc, về sau là chết lặng, theo diễn biến tâm lý trong mấy ngày nay, nàng hốt hoảng đến mức có chút khó phân biệt được đến cùng mình có phải đang nằm mơ hay không.

La Bàn là khí cụ trinh sát phi hành không thể nào tưởng tượng nổi, giá trị thực dụng cực cao. Nếu như được trang bị tạp giới này, năng lực của một đội trinh sát có thể được tăng lên rất nhiều. Trên dọc đường đi, La Bàn phát huy tới mức cực hạn tác dụng dự báo của nó. Sau này dùng nó để tìm kiếm tài liệu, con mắt của nó gần như có thể soi khắp mặt đất.

Về kĩ thuật thông tin trong rừng thì lại càng không cần phải nói. Từ khi tập đoàn Trung Châu vừa công bố ra, Lục Đại lập tức cạnh tranh kịch liệt, qua đó có thể thấy được tầm quan trọng của kĩ thuật này. Là một nhân viên tình báo, nàng cũng hiểu rõ kĩ thuật của tập đoàn Trung Châu. Kỹ thuật của tập đoàn Trung Châu mới chỉ tồn tại trong phòng thí nghiệm ở trình độ nửa vời, so sánh với thông tin tạp của Mộc Tự doanh đã được vận dụng thành thục thì khác biệt chẳng biết đến bao nhiêu. Hai bên cách nhau cả một khoảng một thời đại.

Nếu như nói, điều đó đã làm cho nàng kinh sợ, thì làm cho rúng động là khi được tiếp cận với những phán đoán của Bạch tổng quản, còn làm cho linh hồn của nàng cũng cảm thấy chấn động, đó là máy móc cũng có thể sản xuất số lượng lớn tạp phiến.

Đây không chỉ là phán đoán của một mình nàng. Mặc dù người khác không nói ra, nhưng chứng kiến ánh mắt của bọn họ, nàng vẫn nhạy cảm phát hiện được sự khác thường trong ánh mắt của bọn họ. Nếu như nói điều phỏng đoán này là thật..

Nghĩ đến đây, Huống Thi không khỏi rùng mình. Trong tất cả các tin tình báo, không thể nghi ngờ rằng tin này là có phân lượng nhất. Nếu như thật sự xác minh được mình phỏng đoán không sai, Huống Thi dám khẳng định, đây là một chiến công lớn mà ngay cả nàng cũng không dám nghĩ đến. Trên mặt của nàng hiện ra nét hưng phấn kích động, nhưng nếu như nhìn kĩ thì lại có thể phát hiện trong đó thoáng hiện một nét sợ hãi thật sâu. Không sai, là sợ hãi!

Đây là một điều kỳ ngộ thật lớn, nàng có rất nhiều khả năng thành công, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút thì cũng có thể làm cho nàng tan xác, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn.

Tất cả những gián điệp mai phục tại Mộc Tự doanh đều sẽ hành động trong ngày hôm nay. Những tin tức này thật sự rất đáng sợ! Đáng sợ đến mức, không người nào dám trì hoãn dù là chỉ chốc lát. Nhất là Bạch tổng quản đã tuyên bố sau ngày nghỉ này sẽ cấm trại huấn luyện liên tục mấy chục ngày.

Biết rõ hành động ngày hôm nay sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng không một ai do dự. Bởi vì qua hôm nay, lại một lần nữa diễn ra một đợt thi đua và thi đấu mới. Nếu như ngày hôm nay không chuyển được những tin tình báo này cho tổ chức, chỉ sợ tổ chức ngay cả tư cách tiếp tục tham gia cạnh tranh cũng không có.

Lấy lại bình tĩnh, nàng chờ đợi đầu bên kia nhấc máy. Ủa, tại sao vẫn không thông? Nửa phút trôi qua, tuy nhiên thông tin tạp phiến vẫn chưa kết nối thông.

Hơi biến sắc mặt, nàng đánh hơi thấy trong không khí có một tia khí tức nguy hiểm. Giương mắt nhìn chung quanh, ở cách chỗ nàng không xa có một người đàn ông đang nói chuyện, nước bọt văng tứ tung. Nàng thấy an tâm một chút, xem ra là tấm tạp phiến này có vấn đề. Nàng đang chuẩn bị gọi ông chủ cửa hiệu thay đổi tạp phiến, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy vài tên tạp tu xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Trên người bọn họ là trang phục chiến đấu quen thuộc của Mộc Tự doanh, điều này làm cho nàng suy sụp đến cực độ.

“Huống Thi tiểu thư.” Mặt vị tạp tu cầm đầu không chút biểu cảm, ánh mắt chán ghét. Vài tên tạp tu hành động một cách thản nhiên vây nàng vào giữa.

Đột nhiên ý thức được quả nhiên đây là cục diện do Bạch tổng quản bày ra, nàng theo bản năng liền nghĩ đến chuyện phản kháng. Dưới mắt nàng, thực lực của đám tạp tu này thật sự là rất yếu kém. Nhưng trong giây lát, nàng liền phát hiện ra rằng mình lại không có độ nghi! Thì ra lúc rời khỏi doanh trại, ở bên trong việc yêu cầu bọn họ giao nộp độ nghi còn có ý tứ này. Nàng hoàn toàn tuyệt vọng! Chỉ là, nàng nghĩ mãi mà không hiểu cuối cùng là vì sao Bạch tổng quản lại tìm ra được nàng.

Ông chủ của cửa hiệu chợt hiểu, thì ra nữ nhân xinh đẹp này là tạp tu của Mộc Tự doanh, mấy vị đồng bạn của nàng có lòng tốt thanh toán tiền giúp nàng. Mỹ nữ quả nhiên là ở đâu cũng được hoan nghênh! Việc này diễn ra ở nhiều chỗ trong thành phố Tây Đức Lý. Song, tất cả những người sa bẫy, không một ai hiểu được là đến tột cùng Bạch tổng quản thông qua thủ đoạn gì mà phát hiện được ra bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.