Chương trước
Chương sau
Mấy đội trưởng của Thương Giang quân tụ tập lại một chỗ, trên mặt bọn họ đều vẫn còn sợ hãi. Doanh trại thành một vùng hỗn loạn, Thương Giang quân đêm hôm qua bị đánh lén tử thương thảm trọng. Ngoại trừ trực tiếp chết trong tay địch nhân ra, còn có nhiều tạp tu đông cứng mà chết, trong thời tiết thế này mà không có lồng năng lượng bảo vệ thì tạp tu cực kỳ yếu ớt. Tạp tu trực tiếp đông cứng chết cũng không quá nhiều, nhưng số tạp tu tổn thương do giá rét lại không ít, phóng mắt nhìn lại, rất nhiều tạp tu đều đang kêu rên, sĩ khí xuống thấp đến cực điểm.

Mấy gã đội trưởng không tự chủ được trầm mặc, không ai biết nên mở miệng như thế nào. Qua hồi lâu, mới có một tạp tu lớn tuổi lên tiếng: “Mọi người nói xem hiện tại làm sao bây giờ?”

Các đội trưởng khác ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, đều thấy sự sợ hãi trong mắt nhau. Nghiêm Vũ đã chết, quần long vô thủ.

“Nghiêm Vũ đại nhân đã chết, đội ngũ tử thương thảm trọng, chúng ta hay là trở về, giao cho Lan đại nhân định đoạt đi.” Một đội trưởng ngập ngừng nói.

“Ngươi muốn chúng ta chết hết sao?” Một đội trưởng khác quát lên: “Nghiêm Vũ đại nhân đến cả đầu cũng bị cắt, chúng ta mà trở về như vậy, Lan đại nhân há có thể tha cho chúng ta sao?”

Lời vừa nói ra, mọi người chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Thương Lan chỉ huy nghiêm khắc, mà Thương Giang quân là lực lượng hắn thành lập đầu tiên, tự nhiên am hiểu phong cách hành sự của hắn. Nếu bọn họ trở về như vậy, tạp tu cấp dưới có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng mấy người bọn họ tuyệt đối không thoát khỏi trừng phạt.

“Vậy làm sao bây giờ? Ngươi xem xem đám đội viên này, bọn họ còn có thể chiến đấu sao?” Vị tạp tu vừa đề nghị kia mặt đỏ lên, cao giọng nói.

Sĩ khí các đội viên xuống thấp tới cực điểm, tổn thương do giá rét đêm hôm qua là hằng hà sa số, quân số đã giảm nghiêm trọng, thời gian này đích xác không thích hợp chiến đấu.

Bỗng nhiên một đội trưởng khác mở miệng: “Không thể chiến đấu cũng phải chiến đấu.” Giọng nói hắn không lớn nhưng ngữ khí lại mang theo sự không cho phép: “Sỉ nhục như vậy là sỉ nhục lớn nhất từ khi Thương Giang quân ta lập đội tới nay. Nếu không thể rửa sạch, dù có trở về cũng chỉ có một con đường chết.”

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi nói: “Chúng ta chết trận tại chiến trường, thân nhân còn có thể được nuôi dưỡng, con cái cũng có thể sống không đến nỗi tệ. Nếu chiến bại trở về, Lan đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta, khi đó chúng ta đã chết, không chỉ khiến người nhà hổ thẹn mà quyền lợi bọn họ hưởng thụ cũng sẽ bị cướp đoạt, các vị có nghĩ tới không?”

Lời vừa nói ra, chúng nhân đều thầm rùng mình. Mà người có thân nhân gia đình càng im lặng. Lúc này không ai trong bọn họ phát hiện ra bầu trời trên đỉnh đầu có mấy tạp giới dạng đĩa mắt thường khó phân biệt đang lẳng lặng trôi nổi.

@#$%^&

“Phát hiện mục tiêu! Phương vị một lần nữa xác định, địch nhân tại vị trí khu vực A6! Các đơn vị chú ý!” Trong toa xe, không khí khẩn trương bận rộn, từng tham số được các tạp tu báo cáo, truyền vào tai mỗi một vị đội trưởng.

Trần Mộ nhanh chóng định ra kế hoạch tác chiến, khi Ba Cách Nội Nhĩ cùng Khương Lương không ở bên, hắn phải gánh vác thêm trách nhiệm này.

“Báo cáo, các đơn vị đã vào vị trí!” Thông tấn viên báo cáo.

Trước mắt Trần Mộ có sáu màn hình, phân biệt biểu thị hình ảnh bất đồng. Sáu La Bàn đều được hắn phóng ra ngoài, nhất cử nhất động của đối phương hoàn toàn trong lòng bàn tay hắn. Đám tạp tu đang kêu rên trên mặt đất rõ ràng có thể thấy được, bọn họ cứ mỗi mười người tụ vào một chỗ, do một vị tạp tu còn vẹn toàn khởi động lồng năng lượng cực lớn chống đỡ, giữ ấm cùng thông khí. Từ trên bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất đầy các lồng năng lượng đủ loại màu sắc trong suốt như cái bát úp. Mưa tuyết đã chấm dứt, nhưng mà khí lạnh trong không khí cũng không giảm bớt bao nhiêu. Ở một chỗ có mấy tạp tu đang tụ tập hình như đang tranh cãi gì đó, nhưng La Bàn chỉ có thể bắt được hình ảnh, nhưng không cách nào bắt được thanh âm.

“Giữ nguyên kế hoạch công kích!” Trần Mộ điềm tĩnh nói, hắn đã không còn là gã trai mới ra chiến trường, chỉ huy chiến đấu cũng không phải lần đầu tiên, so với trước kia trấn định hơn rất nhiều.

“Rõ!”

Cách chỗ Thương Giang quân mười km, Tiếu Ba ngẩng đầu đứng, mái tóc dài màu bạch kim tung bay trong gió tuyết, mặt nạ Hoa Cúc tươi đẹp sáng ngời dưới ánh mặt trời.

“Tốt lắm, ta không nói nhiều lời vô nghĩa, giống như lúc huấn luyện bình thường! Nói cho các ngươi, ai mà tụt khỏi đội ngũ lúc này là chết, hắc hắc!” Tiếng cười nham hiểm của Tiếu Ba làm cho mỗi người trong Thanh niên vệ không kìm được rùng mình.

“*, lão tử chỉ có thể dẫn một đám binh lính trẻ con, thật sự là xúi quẩy.” Tiếu Ba lẩm bẩm. Hắn trông mà thèm được như Tang Hàn Thủy. Tang Hàn Thủy là Tổng giáo quan toàn doanh, mà mình thì sao, chỉ phụ trách dẫn dắt một đám chíp hôi, không thể sảng khoái chiến đấu. Tuổi tác bình quân của thiếu niên trong Thanh niên vệ mới mười bốn tuổi, trong mắt Tiếu Ba chỉ là cái loại choai choai. Trụ cột của đám trẻ con này quá kém, hắn tựa như bảo mẫu, phải trợ giúp bọn chúng giải quyết rất nhiều vấn đề cơ bản.

Thế nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ. Đối với thủ đoạn của ông chủ, ký ức hắn đã khắc sâu, trận đòn hồi đó hiện giờ nhớ lại vẫn khiến hắn run rẩy.

Tạp tu thuộc Thanh niên vệ tự nhiên không nghe được than phiền của Tiếu Ba, bọn họ dựa theo yêu cầu huấn luyện lúc bình thường, đồng thời bay lên giữa không trung. Chỉ thấy bọn họ ở giữa không trung tạo thành một tuyến hình quạt rải rác.

“Toàn thể chú ý! Mục tiêu A6! Nhất Ba Đạn chuẩn bị!” Một đứa thuộc Thanh niên vệ vẻ mặt lãnh đạm, nghiêm túc cao giọng ra lệnh, chỉ có điều giọng điệu non nớt kia nghe hơi buồn cười.

Tiếu Ba không ra tay, hai tay hắn gác trước ngực, nheo mắt, nhìn đám trẻ con mình dắt. Những đứa trẻ này mặc dù nhỏ, nhưng chiến đấu đã bắt đầu đâu ra đấy, khiến trong lòng hắn khá đắc ý. Lứa trẻ thiên phú xuất chúng này không ai không là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, mặc dù hiện tại chưa cứng cáp nhưng mà tiền đồ tương lai không thể hạn lượng.

“Hừ, mắt tam giác, lão tử sau này chính là cao thủ đại bản doanh rồi!”

Thiếu niên cầm đầu vẻ mặt vẫn hơi khẩn trương, thế nhưng hắn giữ bình tĩnh rất tốt.

“Năm giây chuẩn bị!” Hắn cao giọng quát, toàn bộ độ nghi trên tay tạp tu trên tuyến công kích hình quạt đồng loạt phát sáng.

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

“Bắn!”

Theo tiếng "bắn" cuối cùng, tất cả tạp tu Thanh niên vệ đồng thời bắn ra năng lượng đạn trên tay, mục tiêu công kích của bọn họ tất nhiên là đại bản doanh của Thương Giang quân ngoài mười km!

Một trăm viên đạn ánh sáng giống một bầy cá mập trí mạng lặng yên không một tiếng động vọt về phía đối phương.

Tiếu Ba không kìm được tán thưởng, ông chủ thật sự là thiên tài! Loại tạp phiến Nhất Ba Đạn trong mắt người khác xem như phế vật như vậy mà vào tay ông chủ lại có thể phát huy uy lực khủng bố đến thế! Dùng năng lực quét hình mạnh mẽ của La Bàn trinh sát, tiến hành định vị mục tiêu cự ly xa, lại lợi dụng tạp phiến Nhất Ba Đạn phát một uy lực cường đại tiến công bao trùm cự ly xa!

Nhất Ba Đạn chỉ là tạp phiến ba sao, sóng năng lượng phát ra cực kỳ nhỏ, vượt qua khoảng cách mười km căn bản khó có thể phát hiện, huống chi rừng cây vẫn có sự gây nhiễu rất lớn đối với sóng năng lượng.

Tốc độ bay của Nhất Ba Đạn không hề được tính là nhanh, nhưng mà khoảng cách mười km cũng chỉ cần có hai giây!

@#$%^&

Đại doanh Thương Giang quân.

“Chết trận thì chết trận! Nào có tạp tu nào bất tử?” Một đội trưởng vạt áo rách toạc, hai mắt đỏ rực, sắc mặt dữ tợn. Bọn họ vốn chính là côn đồ liều mạng, hung tính kích động mỗi người đều hung hãn không sợ chết. Bọn họ không có đường lui, phía sau bọn họ còn có người nhà!

“Hắc hắc, chính thế! Anh đây có thứ nào chưa được hưởng thụ? Cho dù chết, chẳng qua là không đánh rắm được nữa thôi!” Một đội trưởng khác cười hì hì nói.

Không khí khẩn trương nhất thời tan đi rất nhiều, mọi người nhìn nhau cười. Giữa bọn họ vốn là giao tình qua tính mạng, tự nhiên không chút sợ hãi.

“Mạng tự nhiên là phải liều, có điều chúng ta vẫn phải thương lượng một chút. Đêm hôm qua tập kích chúng ta hẳn là tiểu tổ cao thủ! Vùng phụ cận này vắng vẻ, khả năng có đội quân khác rất nhỏ, ta hoài nghi đội ngũ tập kích hôm qua là Mộc Tự doanh!”

“Không sai! Dám chắc là bọn chúng, điều này cũng nói lên rằng, bọn chúng khẳng định đang ở gần đây!”

“Hôm nay khí trời không tệ, chúng ta tập hợp đội viên có lực chiến đấu, gióng hồi trống nâng cao tinh thần, hạ Mộc Tự doanh, báo thù cho Nghiêm Vũ đại nhân!”

“Đúng!”

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, thần sắc càng ngày càng kích động, bỗng nhiên một vị tạp tu trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, nhất thời sửng sốt.

“Kia là cái gì?”

Hắn ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên giật nảy mình, dồn sức ra yết hầu hét lớn:

“Địch..”

Cái chữ "tập kích" còn chưa nói ra thì những thứ gì đó trên bầu trời giống như sao băng rít lên hung hãn giáng mạnh xuống!

“Ầm ầm ầm!”

Uy lực nổ mạnh của một trăm viên Nhất Ba Đạn phóng thích ra cực kỳ đáng sợ!

Vụ bạo tạc sinh ra quang mang chói mắt làm cho trước mắt bọn họ một vùng trắng xoá, tiếng nổ vang không ngừng chấn lỗ tai tạp tu phát điếc, lỗ tai một số tạp tu còn chảy máu tươi! Bạo tạc sinh ra sóng xung kích khủng bố, nhiệt độ cao càn quét cả doanh trại, băng tuyết trên mặt đất trong thời gian không đến 0,1 giây hóa thành hư vô. Rừng cây lá kim chung quanh bị tác động vào, nhanh chóng bị than hóa rồi biến thành tro bụi. Lồng năng lượng chiếu cố đám thương binh trước mặt vụ nổ cực mạnh như vậy yếu ớt vô cùng, vỡ tan.

Tang Hàn Thủy chứng kiến vầng mây hình nấm cực lớn bay lên trước mặt, mắt tam giác chợt lóe, chửi nhỏ một tiếng: “Hừ, tên bảnh bao, đánh thật chuẩn a!”

Một trăm viên Nhất Ba Đạn, tất cả đều đánh trúng trong khu vực A6, không phát nào trượt. Phải biết rằng, lúc ông chủ mới vừa đề ra kế hoạch chiến đấu này, hắn quả thật toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì phát hiện đối phương không có trạm gác ngầm, ông chủ kéo khoảng cách vị trí bọn họ ẩn núp đến đại doanh đối phương chỉ có năm km, mà vị trí Tiếu Ba khởi xướng công kích thì sau lưng bọn họ năm km. Nếu Thanh niên vệ phóng ra Nhất Ba Đạn không chính xác thì rất có khả năng công kích thẳng lên trên người bọn họ. Thế nhưng rất đáng ăn mừng là loại tình huống này không xảy ra.

Tang Hàn Thủy mắt tam giác hung quang chợt lóe lên rồi biến mất, mặt nạ chiến tướng tỏa ra sát khí nồng nặc, khẽ quát: “Công kích!”

Vừa lệnh xong, tạp tu Mộc Tự doanh đã sớm hằm hè dồn dập bay lên trời.

@#$%^&

Doanh trại của Thương Giang quân bị cày nát một lượt, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều lồng năng lượng ngoan cường trụ lại được. Nhất Ba Đạn rốt cuộc là tạp phiến ba sao, mặc dù Trần Mộ đã cố hết sức đề cao uy lực của nó, nhưng vẫn chỉ có giới hạn. Mấy cái lồng năng lượng này quang mang ảm đạm chính là của tạp tu đã trụ vững qua lượt bạo tạc này. Lồng năng lượng vẫn còn chi chít, rất là tráng lệ, bởi vậy cũng có thể thấy được tố chất cá nhân tạp tu Thương Giang quân cao thế nào.

Chỉ có điều, màn nổ mạnh trùm đầu tới vẫn đánh cho bọn họ trở tay không kịp, đến cả đám tạp tu này thực lực mạnh mẽ, trúng một lượt như vậy, đầu óc cũng không khỏi choáng váng một chút.

Trên chiến trường, có khi cần cũng chỉ là một chút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.