🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giáo Tông bệ Hạ và Lão Cường Ni liếc nhìn nhau, sau đó mục quang không hẹn mà gặp cùng rơi lên người Doanh Thừa Phong

Trong lòng bọn họ thầm tự cảm thán, vận khí của tiểu tử này thật là nghịch thiên.

Bọn họ vì để nâng cao thần tọa, đạt tới thần linh, không biết âm thầm chuẩn bị bao nhiêu năm. Không chỉ sử dụng bí pháp đánh cắp lực tín ngưỡng hiến cho thần Quang Minh, mà còn lợi dụng sức mạnh của Thánh giáo thu thập sản vật quý hiếm, để cho bọn họ dùng thành thần.

Lúc thần linh nâng cao thần tọa, nhất định phải lập nên Thần Quốc thuộc về riêng mình. Tuy Thần Quốc này không thể khoa trương như của thần Chí Cao, nhưng yêu cầu thấp nhất vẫn khó tránh khỏi.

Nhưng cho dù là vậy, vào thời khắc tấn thăng thần linh, bọn họ có thể thuận lợi kết hợp lĩnh vực bản thân và nguyên liệu quý hiếm không, khả năng xây dựng Thần Quốc thành công, cũng không đặc biệt lớn.

Nhưng Doanh Thừa Phong rõ ràng không có vấn đề này.

Một cường giả cấp Vương, không ngờ còn chưa tấn thăng đến bán thần, thì đã có Thần Quốc rồi. Hơn nữa còn là loại Thần Quốc siêu cấp truyền thừa từ thần Chí Cao.

Chuyện tốt như vậy, đủ để cho bất cứ bán thần nào, thậm chí là thần linh cũng đều đố kỵ phát điên.

Nặng nề gật đầu một cái, Giáo Tông Bệ Hạ nói:

- Doanh đại sư, nếu trước khi đại hạn đến, bọn ta vẫn không thể nâng cao Thần Tọa, thì xin ngài đưa bọn ta vào trong Thần Quốc nhé.

Lão cũng là một người quyết đoán, nếu lựa chọn tin tưởng Doanh Thừa Phong, tất nhiên sẽ không đổi ý.

Nhưng trừ phi là thật sự rơi vào đường cùng, bằng không lão cũng sẽ không một đường chui thẳng vào trong Thần Quốc của người khác.

Doanh Thừa Phong khẽ cười một cái, nói:

- Bệ hạ, tại hạ nói chẳng qua chỉ là phương án cuối cùng mà thôi. Ha ha, kỳ thật tại hạ đã tìm được cách áp chế thần lực trên bộ xương thần linh ở đây rồi. Có lẽ các ngài chỉ cần mấy năm thì có thể tấn thăng thần linh rồi.

Đôi mắt của Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni lập tức sáng lên, bọn họ kinh ngạc nói:

- Ngài đã rèn được Bán Thần Khí .

Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:

- Bán Thần Khí tuy vẫn chưa rèn được, nhưng tại hạ có được công nhận của Khí Linh Thần Quốc, mượn sức mạnh của Thần Quốc, áp chế thần lực của những bộ xương thần linh đó, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Kỳ thật, sở dĩ hắn có nắm chắc như vậy, đó là vì bản thân hắn lĩnh ngộ căn nguyên thần lực rồi.

Chỉ cần là thần lực vô chủ, thì hắn có thể điều khiển sử dụng, chứ đừng nói là áp chế uy năng của thần lực. Chỉ là, chuyện này hắn cũng không muốn rêu rao ra ngoài, cho nên mới dùng Khí Linh Thần Quốc làm cớ.

Đương nhiên, bọn người Giáo Tông Bệ Hạ càng sẽ không nghi ngờ cách nói này.

Đường đường Thần Quốc của thần Chí Cao để lại, hơn nữa còn sinh ra khí linh. Nếu ngay cả thần lực của bộ xương thần linh đó để lại cũng không thể áp chế, đó mới gọi là trò cười lớn nhất thiên hạ.

- Thừa Phong, chuyện không thể chậm trễ, mời động thủ. Lão Cường Ni hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, hắn động tâm suy nghĩ, lập tức liên lạc với khí linh trong Thần quốc.

Thần Quốc này tuy được cất giấu bên trong của một không gian vũ trụ. Nhưng vì sức mạnh của Thần Quốc vô biên vô tận, cho nên có thể dễ dàng can thiệp tới bất cứ ngõ ngách nào của thể giới vũ trụ.

Sau khi cảm nhận được tâm ý của Doanh Thừa Phong, chỗ trước mặt bọn họ không xa đột nhiên nứt ra một cái khe không gian rất lớn.

Đây chính là cửa vào Thần Quốc.

Thông thường mà nói, cửa vào Thần Quốc cũng không phải cố định tuyệt đối.

Chỉ cần là nơi thần linh đi qua, bọn họ có thể liên lạc tọa độ với Thần Quốc. Trong khoảng thời gian suy nghĩ, thì lập tức có thể xuyên qua không gian vô tận mà đến nơi mình muốn đến.

Đương nhiên, khoảng cách vận chuyển càng xa, thần lực tiêu hao cũng càng lớn.

Doanh Thừa Phong bây giờ cũng không phải thần linh. Tuy có thần thể được cải tạo rồi, nhưng lực lượng lúc này của hắn vẫn không đủ mở cánh cửa không gian.

Nhưng trong Thần Quốc này lại có khí linh quý hiếm tồn tại.

Với năng lực của khí linh, ở lân cận mở cánh cửa không gian quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt của ba vị bán thần bọn Giáo Tông Bệ Hạ khẽ biến. Cho dù là vua Thời Không cũng phải động dung.

Lão chính là con cưng của thời gian và không gian, đối với biến hóa của không gian có cảm ứng hơn hẳn người thường. Nhưng, trước mắt đột nhiên xuất hiện cánh cửa Thần Quốc lại làm lão hiểu rõ, mình ở trước mặt thần linh tuyệt đỉnh chân chính vẫn còn kém khá xa.

Doanh Thừa Phong giơ tay, nhẹ nhàng chỉ vào trong cánh cửa.

Lập tức một nguồn lực lượng kỳ dị điên cuồng xông ra từ trong cánh cửa Thần Quốc, hơn nữa lượn vòng quanh người Doanh Thừa Phong.

- Thần lực, đây là thần lực…

Vua Thời Không phấn khỏi reo lên, trong mắt lão có sắc ngưỡng mộ không thể nói ra.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:

- Bệ hạ, tiền bối, có lẽ các ngài đã chọn cho mình thần linh ưng ý nhất rồi hả.

Giáo Tông Bệ Hạ gật đầu, lão chỉ về phía xa, nói:

- Ở chỗ đó, có một tòa thần linh cũng có lực lượng của hệ Quang Minh. Nếu Doanh đại sư có thể áp chế thần lực của nó, để ta cảm ngộ ảo diệu của thần linh. Vậy nội trong hai mươi năm, ta nhất định có thể tấn thăng thành thần.

Lão Cường Ni lại chỉ một hướng khác nói:

- Bên đó, một vị thần linh khống chế Thổ hệ.

Doanh Thừa Phong liếc nhìn bọn họ, nói:

- Hai vị, nếu các vị lĩnh ngộ ảo diệu của thành thần rồi, nhất định sẽ thoát ly Quang Minh thánh giáo. Giọng nói của hắn có chút ngưng trọng, nói:

- Phải chăng các vị đã chuẩn bị xong rồi.

Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười một cái, nói:

- Nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong rồi, một số thứ không cần, thì vứt bỏ vậy.

Người này chính là một đời kiêu hùng, tất nhiên sớm có chuẩn bị rồi. Còn lão Cường Ni ngày xưa lúc rời khỏi Thánh điện, thì đã thoát khỏi vướng bận của thế tục, tất nhiên không có loại phiền não này.

Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói:

- Được.

Đột nhiên hắn giậm chân một cái, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Sau khi mở mắt ra, lúc bọn họ khôi phục lại thị giác, không khỏi ai nấy đều đại kinh thất sắc.

Bọn họ đã rời khỏi không gian hư vô đó, và đến trước mặt bộ xương của một vị thần linh.

Bộ xương thần linh này cũng không lớn, chỉ có khoảng nghìn trượng, bên trên tràn ngập lực lượng Quang Minh. Lúc thuyền chiến xuất hiện ở đây, thần lực vô chủ đó hình như là có chút cảm ứng, do đó bắt đầu tự phát phóng ra lực lượng bài xích.

Khóe miệng của Giáo Tông Bệ Hạ hơi giật một cái, lão cười khổ nói:

- Doanh đại sư, Thần Quốc của thần Chí Cao, quả nhiên là ảo diệu vô cùng.

Không ngờ Doanh Thừa Phong có thể liên tiếp dẫn mấy người bọn họ đi thẳng tới trước mặt thần linh mà họ chỉ định. Thủ đoạn này quả thật là kỳ diệu vô cùng.

Đương nhiên có thể làm được bước này, cũng không phải Doanh Thừa Phong mà là vị Khí Linh Thần Quốc đó.

Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, hắn hướng về phía trước vỗ tay một cái.

Lập tức thần lực vờn quanh cơ thể hắn lập tức phóng đi.

Giữa lúc hai nguồn thần lực khác nhau giằng đan xen gắn kết vào nhau, đồng thời phát ra quang mang mãnh liệt không gì có thể sánh.

Nhưng chỉ là giây lát mà thôi, ánh sáng đó đã dẫn phai nhạt.

Đám người Giáo Tông Bệ Hạ tròn mắt líu lưỡi nhìn. Bọn họ thân là bán thần, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại và độ mạnh yếu của thần lực.

Trong cảm giác của bọn họ, thần lực phóng ra trên cái bộ xương thần linh này, vừa tiếp xúc tới thần lực xung quanh người Doanh Thừa Phong, nhất thời giống con chó bị khuất phục, đột nhiên nhìn thấy chủ nhân, từ cảnh giác, cẩn thận và đề phòng trở nên vui mừng lấy lòng.

Phòng ngự trên cái bộ xương thần linh đó lập tức trở nên lỏng lẻo, giống như rất muốn để thần lực của Doanh Thừa Phong phóng ra, đi vào trong đó.

Lão Cường Ni và Giáo Tông Bệ Hạ liếc nhìn nhau, mục quang của bọn họ đồng thời di chuyển về phía vua Thời Không.

- Khụ, khụ, các hạ, lão hủ muốn thỉnh giáo một vấn đề. Lão Cường Ni cười khổ một tiếng, nói:

- Thần lực của thần Chí Cao có khoa trương như vậy không?

Vưa Thời Không sửng sốt hồi lâu, nói:

- Ta cũng không biết.

- A? Lão Cường Ni kinh ngạc nói:

- Chủ nhân của các hạ, không phải một vị thần Chí Cao chứ.

Vua Thời Không cười khổ một tiếng nói:

- Chủ nhân của ta là thần Chí Cao, không sai. Nhưng ông ấy lại là một vị thần linh còn sống. Hơn nữa trong Thần Quốc cũng không có KhíLlinh chủ trì. Lão dừng lại một chút, nói:

- Có lẽ, sau khi thần linh mất đi, thần lực của họ sẽ mất đi khống chế, cho nên.. trở nên yếu mạnh rõ ràng, dễ dáng trấn áp hơn. Nói tới đây, lão dừng lại, vì đột nhiên lão phát hiện, câu nói này ngay cả bản thân lão cũng không tin tưởng.

Ba vị cường giả bán thần đều không biết, Doanh Thừa Phong mượn dùng thần lực của Thần Quốc, chẳng qua chỉ là một hiện tượng bên ngoài mà thôi.

Kỳ thật lúc hai nguồn thần lực vừa tiếp xúc, Doanh Thừa Phong sử dụng nguyên bản thần lực, tiếp quản lực lượng trên bộ xương đó.

Thần linh này tuy cũng có thần lực không dễ xâm phạm, nhưng nguồn Thần lực này so với lực lượng của thần Chí Cao, thì khác nhau một trời một vực.

Doanh Thừa Phopng dễ dàng tiếp chưởng thần lực của đối phương.

Nhưng vì có tồn tại lực lượng thần lực, cho nên mới làm cho người khác ảo tưởng mãnh liệt về thần lực của thần Chí Cao.

Quay đầy nhoẻn miệng cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Bệ hạ, tại hạ đã trấp áp thần lực trên cái xác thần linh đó, ngài có thể bắt đầu cảm ngộ rồi.

Đôi mắt của Giáo Tông Bệ Hạ sáng lên, lão lập tức thu liễm tâm thần, thân hình lay động liền đã rời khỏi thuyền chiến, bước thẳng lên trên cái bộ xương thần linh đó.

Quả nhiên, cái thần lực làm người ta sợ hãi đó không bài xích lão nữa, mà là quấn quanh xung quanh cơ thể lão, giống như đã chấp nhận khí tức của kẻ từ bên ngoài đến như lão.

Tất nhiên điều này cũng là chuyện tốt mà Doanh Thừa Phong sử dụng bản nguyên thần lực làm. Chỉ là, trong mắt đám người Giáo Tông Bệ Hạ nhìn thấy, hành động của hắn thật sự là cao thâm khó đoán đến cực điểm.

Nhìn Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi ngồi lên trên cái xác thần linh, lão Cường Ni và vua Thời Không đều không ngừng động tâm.

Doanh Thừa Phong ha ha cười một tiếng, nói:

- Hai vị không cần nôn nóng, chúng ta đi thôi.

Cánh cửa Thần Quốc lại mở ra, lát sau, bọn họ lại đến một không gian vũ trụ khác.

Nữa ngày sau, ba vị bán thần lần lượt đi vào trong xác của ba vị thần linh. Cho dù là vua Thời Không cũng tìm được một cái cái xác hợp ý trong hàng ngàn thi thể này.

Làm xong tất cả cái này, Doanh Thừa Phong trầm tư giây lát, liền dứt khoát triệu hoán Kim Cương Vương, đưa hắn và thuyền chiến vào trong cơ thể của một vị thần linh Thổ hệ.

Phần cơ thể của thần linh Thổ hệ này giữ gìn rất hoàn hảo, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với cái mà Lão Cường Ni chọn.

Kim Cương Vương chính là con cưng của trời đất, trên lực lượng Thổ hệ có thiên phú làm người ta khó có thể tin nổi.

Cho nên Doanh Thừa Phong vững tin, hắn có thể tiếp nhận truyền thừa của thần linh.

Cuối cùng, Doanh Thừa Phong do dự mãi, vẫn là tiến vào trong cơ thể của vị thần Chí Cao.

Vì do có thể khống chế thần lực, cho nên cơ thể của vị thần linh khổng lồ này không tạo ra uy hiếp với hắn.

Trên cơ thể thần linh này, hắn hắn tĩnh tâm ngồi xuống, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại những đặc trưng không giống của thần lực và chỗ ảo diệu của căn nguyên thần lực.

Và lần ngồi xuống này, chính là ước chừng 10 năm…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.