Chân mày Doanh Thừa phong cau lại, cơ trên mặt hắn rung động vài cái, trong lòng do dự quân bài lớn nhất của chính minh có phải hay không nên để lộ ra ngoài.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều là chăm chú nhìn hắn, khi biết được Doanh Thừa Phong có thể phá giải cấm chế thần linh ở trung tâm Thánh Điện Khí Linh, bọn họ đúng là phải xem trọng Doanh Thừa Phong thêm một phần. Nếu là có khả năng, bọn họ tuyệt đối không muốn cùng Doanh Thừa Phong đối nghịch, cho dù chỉ là thoáng qua cũng không nguyện ý.
Nhưng, nếu Doanh Thừa Phong không thể giải thích vấn đề này, vậy nói rõ tất cả những điều hắn nói trước đây đều là giả dối.
Hai người bọn họ mưu đồ quá nhiều, đó cũng chỉ vì tất cả thành thần.
Vì cái mục tiêu này, bọn họ cũng không ngại giết lầm một vạn.
Thật lâu sâu, cuối cùng Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
_Bệ Hạ, tiền bối, còn xin thứ tội.
Giáo Tông Bệ Hạ chầm chậm nói:
_Ngươi có tội tình gì chứ.
Doanh Thừa Phong hơi có vẻ lúng túng, nói:
_Vãn đối với hai ngài có điều giấu diếm.
Ánh mắt lão Cường Ni chợt lóe, nói:
_Thừa Phong, ngươi che giấu cái gì?
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện ra một nụ cười khổ, nói:
_Vãn bối nhưng thật ra là một Thần Thông Linh Sư.
_Cái gì?
Giáo Tông Bệ Hạ đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Lão Bang Đức ngạc nhiên nhìn Bệ Hạ, ở trong trí nhớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2077318/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.