Âm thanh này cũng không lớn, không đến mức khiến người nghe lệ nóng lưng tròng, buông bỏ binh khí, cúi đầu xưng thần.
Nhưng vào thời khắc thanh âm này vang lên, đừng nói Uông Kiệt đang súc thế muốn xuất thủ, mà ngay cả chúng nữ chạy tới cửa đình viện cũng không tự chủ được dừng lại.
Bởi với các nàng, âm thành này thật quá quen thuộc, các nàng đã chờ đợi âm thanh này suốt ba năm rồi.
Uông Kiệt như ngừng thở, kinh hô,
- Đại sư, là ngài đã trở lại?
Tuy giờ phút này y vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng với cách làm người cẩn trọng từ trước tới nay, cuối cùng vẫn không dám phóng túng.
Trường kiếm trong tay khẽ rung lên, cả người y như một con báo săn, cảnh giác nhìn luồng sáng kia.
Rốt cuộc, luồng sáng chói mắt hoàn toàn biến mất.
Doanh Thừa Phong, Khấu Minh, Bá Vương và Kim Cương Vương đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người.
- Thừa Phong…
Hai mắt rưng rưng, Thẩm Ngọc Kỳ bất chấp xông tới.
Gương mặt Uông Kiệt để lộ nét cười như chút được gánh nặng, y thu trường kiếm lại, vui sướng tiếp đón.
Những người còn lại, dù kích động nhưng cũng không thất thố giống Thẩm Ngọc Kỳ.
Doanh Thừa Phong buông Lang Vương Thuẫn ra ôm lấy Thẩm Ngọc Kỳ, mỉm cười.
- Ngọc Kỳ, ta đã về rồi, sao còn khóc nhè thế.
Thẩm Ngọc Kỳ lúng túng, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn người khác đành phải chôn sâu vào ngực hắn.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2077299/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.