Hàn quang Phất Lãng Tây Tư phóng đi chính là một loại tín phù đặc biệt của cường giả Long tộc.
Chỉ cần có được khí tức của nhau thì có thể sử dụng loại tín phù này, trong nháy mắt nó có thể xuyên không gian, đi tới trước đối phương.
Đương nhiên, xuyên qua không gian cũng có những hạn chế nhất định, như là không thể tiến hành truyền qua vũ trụ.
Nhưng nhìn tín phù hiện giờ, giống như không tìm được Nại Đắc Nhã Tư, chuyện này sao có thể.
Môi Ai Văn run rẩy, y nói.
- Ta thử xem.
Cánh tay run lên, xuất hiện hào quang giống như vậy. Nhưng khi đạo hào quang này vừa dạo một vòng quanh người y thì cũng đồng dạng phai nhạt, tan vào hư vô.
Sắc mặt hai cường giả bán thần Long tộc vô cùng nghiêm trọng, cũng có phần không rét mà run.
- Không thể nào, Nại Đắc Nhã Tư sao có thể mất đi tung tích.
Ai Văn thì thào.
- Chẳng lẽ ông ta đã rời khỏi luyện ngục.
Phất Lãng Tây Tư trầm ngâm hồi lâu.
- Ông ta là một trong tam đại bán thần ở đây, cũng từng được khí linh hạch tâm trái đất tán thành, có quyền rời đi bất kỳ lúc nào, có lẽ…
Y hơi ngừng lại mới nói.
- Y gặp chuyện gì gấp, còn chưa kịp chào hỏi đã rời đi rồi.
Tới giờ phút này, hai người họ vẫn chưa từng nghĩ Nại Đắc Nhã Tư có thể thất thủ.
Bởi theo tư liệu họ lấy được, dù đám người Doanh Thừa Phong có địa vị rất cao trong Quang Minh thánh giáo, ngay cả Giáo tông bệ hạ và cường giả như lão Cường Ni xuất hiện vì họ. Nhưng Đại Công Tước chính là Đại Công Tước, dù có là cường giả Đại Công Tước nghịch thiên thì cũng không thể uy hiếp tính mạng của cường giả bán thần.
Đây là kết quả do sự chênh lệch giai vị tạo thành, không phải sức người có thể xoay chuyển.
Ai Văn do dự chốc lát nói.
- Nếu Nại Đắc Nhã Tư rời đi thì trong hạch tâm khí linh sẽ có ghi chép, chúng ta thẩm tra một chút.
Nơi này là luyện ngục Long tộc, vì có đại địa hạch tâm khí linh trấn thủ nên không gian xung quanh nhiều loạn vô cùng, trừ khi đã nhận được sự tán thành của đại địa hạch tâm khí linh. Hoặc trời sinh nắm giữ không gian thần thông, nếu không, chẳng ai có thể ra vào thuận lợi, dù là cường giả Long tộc bán thần cũng không được.
Trong lúc Nại Đắc Nhã Tư thí luyện đã gặp được kỳ ngộ, lấy được đại địa hạch tâm khí linh, được trao quyền tự do ra vào luyện ngục.
Chỉ cần ông ta muốn, lúc nào cũng có thể mượn dùng lực đại địa có mặt khắp hư không để rời đi, chứ không giống như những cường giả Long tộc khác. Nhất định phải dùng truyền tống trận.
Dù vậy, Nại Đắc Nhã Tư muốn rời khỏi đây thì cũng phải mượn lực lượng của đại địa hạch tâm khí linh, đương nhiên cũng lưu lại dấu vết không thể hủy diệt.
Phất Lãng Tây Tư lắc đầu nói.
- Ngươi ở chung với Nại Đắc Nhã Tư lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính ông ta, nếu ông ta biết chúng ta điều tra hành tung, hẳn không tránh khỏi phiền toái.
Y ngập ngừng trong giây lát.
- Nếu ta đoán không sai, chắc Nại Đắc Nhã Tư đã thành công giết chết bọn họ, sau đó trở về Tháp Tháp Nhĩ an bài hậu sự.
Ai Văn ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ mới cười khổ.
- Có lý, nếu như tới thật. Giữa chúng ta và lão Cường Ni chẳng còn cách nào xoa dịu.
Phất Lãng Tây Tư cười ha ha nói.
- Chỉ là một bán thần, ta cũng không tin ông ta có can đảm tới long vực đại khai sát giới. Hừ. Nếu ông ta làm vậy thật, bổn tọa là người đầu tiên không tha cho ông ta.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ở trong bộ tộc Hồng Long đúng là có uy danh hiển hách, nhưng với thân phận và địa vị của y lại chết trong tay đám người Doanh Thừa Phong ở Tháp Tháp Nhĩ. Huống chi, người đuổi giết Doanh Thừa Phong lại là một cường giả bán thần long tộc.
Hai người này ai ưu ai kém, vừa nhìn đã biết.
Đám người Phất Lãng Tây Tư đương nhiên không thể vì an nguy của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức mà đắc tội với Nại Đắc Nhã Tư rồi.
Mọi kết quả đều do thực lực quyết định.
- Ầm…
Đang lúc hai cường giả long tộc thảo luận, dưới chân đột nhiên rung lên.
Giống như động đất truyền tới. Mà ngay cả cơ thể họ cũng khó tránh lay động.
- Đây là….
Ai Văn kinh ngạc hỏi, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Cường giả long tộc họ dù sinh sống giữa không trung. Nhưng dưới chân họ lại chính là đại địa hạch tâm thế giới.
Hơn nữa, dưới sự ra sức của Long thần, đại địa hạch tâm đã biến thành bán thần khí cường đại nhất từ trước tới nay. Lực lượng to lớn, dù là ba vị bán thần Long tộc ở đây liên thủ cũng có xa mới bằng.
Có thể nói, trong thế giới này, đại địa hạch tâm khí linh gần như vô địch.
Vô số năm qua, nhóm Long tộc sinh sống ở đây chưa từng biết tới mùi vị động đất. Dưới chân họ luôn cứng rắn như bàn thạch, dù ở vị trí nào cũng chưa từng rung lên dù chỉ một chút.
Nhưng giờ họ lại cảm nhận được chuyện khó mà tin nổi.
Dưới chân họ, đại địa hạch tâm không thể phá vỡ trong tâm trí họ, không ngờ lại đang run rẩy.
- Không hay rồi, nhanh đi gặp Khí linh đại nhân.
Phất Lãng Tây Tư còn chưa nói xong, toàn thân đã biến thành quang ảnh biến mất tăm mất tích.
Ai Văn vung tay áo lên, theo sát Phất Lãng Tây Tư rời động.
Một lát sau, hai vị cường giả bán thần long tộc đã xuất hiện trước một cửa thông đạo thâm sâu.
Nơi này là cấm địa của luyện ngục Long tộc, trừ khi có cấp bậc Bán thần xuất hiện trong số cường giả của tộc, nếu không thì chẳng ai có thể tiến vào đó.
Nếu có người làm trái, vậy chỉ có một con đường chết.
Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn tới đây liền nhanh chóng bay vào.
Thân hình thoáng lay động, trong giây lát đã đi qua thông đạo, tới một khoảng đất trống rộng lớn.
Trong mảnh đất trung tâm này không ngờ đang cuồn cuộn dung nham nóng bỏng. Mà ở vị trí trung tâm dung nham có một người đá khổng lồ ngồi ngay ngắn, dung nham cuồn cuộn không ngừng trên người y giống như đang tắm rửa vậy.
- Đại địa các hạ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Phất Lãng Tây Tư trầm giọng.
- Là ngài đang tức giận sao?
Người đá khổng lồ kia chính là đại địa hạch tâm ngưng tụ khí linh hóa thành.
Trong lòng Phất Lãng Tây Tư cũng như cường giả long tộc luôn nghĩ không ai có thể uy hiếp tới sự an toàn của y. Thế nên, từ việc y phát ra run rẩy, có lẽ là do y đang tức giận.
Người đá khổng lồ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.
- Cho tất cả đám nhỏ đó rời khỏi đây, càng xa càng tốt.
Phất Lãng Tây Tư rùng mình nói.
- Vì sao?
Đôi mắt y đột nhiên sáng ngời, kinh hô.
- Chẳng lẽ ngài muốn nâng cao thần tọa.
Ai Văn cũng ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh niềm vui bất ngờ.
Đại địa hạch tâm nâng cao thần tọa, với long tộc mà nói thì đúng là đại hảo sự. Nhưng đối với Long tộc luyện ngục lại chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì.
Nếu Đại địa hạch tâm thật sự thành thần, vậy y không thể trú đóng mãi ở đây. Đồng thời, không gian loạn lưu giữa thế giới này và thế giới bên ngoài sẽ khôi phục, luyện ngục Long tộc sẽ mất đi ưu thế lớn nhất.
Nhưng mà người đá khổng lồ này lại lắc lư cái đầu to lớn kia nói.
- Không phải ta nâng cao thần tọa mà là có nguy hiểm sắp tới, các ngươi mau rời đi, đừng ở chỗ này chôn cùng.
- Cái gì?
Hai vị cường giả bán thần long tộc kinh hô, trong mắt là vẻ khó tin.
Ai Văn kêu lên.
- Sao ngài có thể gặp nguy cơ. Điều này không thể nào, chẳng lẽ…là có thần linh giáng lâm?
Người đá khổng lồ lắc đầu.
- Không phải thần linh.
- Nếu không phải thần linh, sao ngài lại gặp nguy hiểm.
Phất Lãng Tây Tư trầm giọng hỏi.
Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần không phải thần linh chí cao ra tay, vậy đại địa hạch tâm sẽ vững như bàn thạch, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Ai, ta ở dưới này cảm nhận được một cỗ thần thông lực đang ngưng tụ.
Người đá khổng lồ thở dài nói.
- Ta phát hiện thì đã quá muộn. Cỗ lực lượng đó cũng đã thành hình, tuy rằng ta phóng ra trọng lực áp chế nhưng cũng chỉ trì hoãn được thời gian thành hình cỗ lực kia. Nhiều lắm là qua nửa canh giờ nữa, cỗ lực lượng kia sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Y hơi ngừng lại nói.
- Lúc nó bùng nổ sẽ hủy diệt uy năng thiên địa, ta có thể chống đỡ được nhưng các ngươi lại không, thế nên các ngươi mau đem con cái đi nhanh đi.
Phất Lãng Tây Tư biết sắc, thì thào nói.
- Thần thông. Điều này không thể nào.
Thần thông, đó là lực lượng chỉ có thần thông Linh Sư mới có thể phóng thích.
Nhưng thần thông Linh Sư là tài nguyên chiến tranh đáng quý cỡ nào. Nếu có một thế lực như thần thông Linh Sư, coi như bảo bối cung phụng không kịp, sao có thể cho người đó vào luyện ngục Long tộc mạo hiểm.
Ai Văn vội vàng nói.
- Đại địa các hạ, nếu là thần thông thuật vậy ngài mau rời khỏi đây.
Y nắm chặt hai tay nói.
- Hễ là thần thông thuật thì khoảng cách thi triển có hạn, ngài nhất định thoát được
- Không được đâu.
Người đá khổng lồ bình thản nói.
- Đạo thần thông lực này hướng về phía ta, lúc thành hình cũng đã tập trung vào ta, đừng nói chạy tới chân trời góc bể, chỉ cần còn trong thế giới này thì không thể thoát khỏi.
Ai Văn cả giận.
- Không đúng, nơi này là thế giới của ngài, ngài có thể thuấn di rời đi.
Người đá khổng lồ do dự chốc lát.
- Nếu ta thuấn di rời đi, các ngươi sao có thể thừa nhận được.
Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn lập tức yên lặng, giờ họ mới hiểu sao lúc người đá khổng lồ phát hiện thần thông lại không bỏ chạy mà lựa chọn ở lại nơi này.
Người đá khổng lồ chậm rãi nói.
- Năm xưa lúc chủ nhân giao cho ta sinh mạng và trí tuệ đã từng nói, ngài muốn ta quan tâm hậu đại của mình. ha ha, nhiều năm qua, ta đều thực hiện hoàn mỹ chức trách của mình, sao vào lúc này lại có thể hại các ngươi.
Hai cường giả bán thần long tộc đồng thời cúi đầu, trong lòng vừa giận vừa thương, vừa thê lương.
Người đá khổng lồ phất tay nói.
- Đừng trì hoãn nữa, các ngươi mau rời đi. Áp lực thần thông càng lúc càng lớn, ta sắp không khống chế được rồi. Nhớ kỹ, ở trong đây không được sử dụng lực lượng không gian.
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc cắn răng nói.
- Vâng.
Bọn họ rời khỏi hang động, đồng thời hét dài, trong tiếng huýt gió lấy long ngữ bí pháp truyền lệnh rút lui.
Lập tức, cả dãy núi bắt đầu sôi trào.
Hơn trăm cự long bay lên trời, bọn họ kết thành đại đội nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.
Trong huyệt động, người đá khổng lồ mở hai mắt, thì thầm trong miệng.
- Ha ha, muốn tính mạng ta, vậy phải xem ngươi có năng lực đó không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]