🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hào quang trước mặt mãnh liệt, lúc đám người Doanh Thừa Phong chưa kịp phản ứng đã bị cuốn vào trong một không gian quỷ dị.

Thân hình Kim Cương Vương khẽ nhoáng lên một cái, dường như là muốn thi triển bí pháp thoát thân ra ngoài. Nhưng nhìn nhìn đám người Doanh Thừa Phong, hắn vẫn cắn chặt răng, buông tha cho cơ hội thoát ra ngoài này.

Nếu trong này chỉ có một mình hắn, chỉ cần hắn đạp hai chân trên đại địa, cho dù loại không gian mật thuật này có thần kỳ gấp đôi cũng đừng mơ có thể vây khốn được hắn. Nhưng hắn lại biết rõ, nếu hắn thi triển mật thuật chạy trốn thì hắn sẽ bị tách khỏi đám người Doanh Thừa Phong.

Kết quả này khiến hắn không thể chấp nhận, vậy nên cuối cùng hắn vẫn chưa rời đi.

Thế nhưng, nếu tiến vào không gian quỷ dị này thì bọn họ cũng không thể khoanh tay chịu chết.

Bốn người gần như cùng nhau ra tay, trên người Khấu Minh phóng xuất ra Quang Minh lực, trên người Bá Vương và Kim Cương Vương cũng tràn ngập hơi thở thô bạo, nhưng bất kể là ai ra tay, lực lượng phóng thích ra đều cùng bao phủ mọi người. Rất hiển nhiên, cho dù là Bá Vương cũng biết lúc này nhất định phải liên kết cứu giúp lẫn nhau.

Nhưng ba người bọn họ vừa mới phóng thích sức lực, vẫn chưa thật sự khuếch tán liền cảm nhận thấy cả người đều lạnh run, mà ngay cả nhiệt độ bên người dường như cũng giảm xuống một ít.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, cổ hàn ý này không hề tạo ra thương tổn với bọn họ, ngược lại còn khiến trong lòng của bọn họ sinh ra một tia cảm giác an toàn quỷ dị.

- Khí Linh Hàn Băng.

Khấu Minh kinh hô một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một màn Khí Linh Hàn Băng chiến thắng Thánh Chùy đại nhân kia, sức lực Khí Linh bày ra quá mạnh mẽ, quả thật chính là không thể tin nổi.

Nếu Doanh Thừa Phong vận dụng kiếm này, an toàn của bọn họ tự nhiên là sẽ có được sự bảo hộ tốt nhất.

- Ba…

Không gian trước mắt đều trở nên đen kịt âm u, dường như bọn họ đã tiến vào trong một nơi không hề có ánh sáng.

Với nhãn lực của mấy người bọn hắn, vất kể bên ngoài là ban ngày hay ban đêm, kỳ thật đều không gây ảnh hưởng quá lớn, bởi vì bọn họ có vô số thủ đoạn có thể thấy rõ ràng.

Nhưng hoàn cảnh nơi này lại có chỗ bất đồng. Cho dù là tinh linh thú Bá Vương và Kim Cương Vương cũng đều trợn tròn mắt, gần như chỉ có thể dựa vào hơi thở tồn tại trên mọi người để xác định phương hướng mà thôi.

Tuy nhiên, không có ai thất kinh cả, bởi vì bọn họ đều biết, mình đang được bảo hộ trong phạm vi lĩnh vực, nếu ngay cả Khí Linh Hàn Băng cũng đều gặp bất trắc thì cho dù sức lực của mấy người bọn họ có cộng lại cũng đừng mơ có thể chạy trốn được.

- Hống….

Một tiếng rống giận dữ từ nơi hư không phía xa vang lên, sau đó bên cạnh liền trở nên yên tĩnh không tiếng động.

- A.

Doanh Thừa Phong kinh sợ ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói:

- Không thấy A Nặc Đức đâu cả.

- Cái gì?

Kim Cương Vương không hiểu hỏi:

- Đây là ý gì?

Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, hơi có chút buồn rầu mà nói:

- A Nặc Đức và chúng ta cũng được đưa vào nơi quỷ quái này, hắn luôn luôn bị Khí Linh Hàn Băng theo dõi. Nhưng vừa rồi đột nhiên có một luồng sức lực mạnh mẽ nhúng tay vào nên đã trực tiếp vận chuyển hắn rời khỏi nơi này.

Bá Vương hít một ngụm khí lạnh, nói:

- Chủ nhân, ngay cả linh vực của Khí Linh Hàn Băng cũng không thể ngăn cản luồng sức lực này sao?

Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:

- Đúng vậy, luồng sức lực này quá hùng mạnh, Hàn Băng không thể ngăn cản.

Sau khi xác định được việc này, sắc mặt ba người đều thay đổi.

Bởi vì bọn họ đều biết được sức lực của Khí Linh Hàn Băng đến tột cùng là đạt tới trình độ như thế nào.

Linh Vực, đó chính là chi uy lĩnh vực của bán thần khí, nhưng hiện giờ ngay cả linh vực cũng không thể ngăn trở được cái đó. Như vậy, đến tột cùng là vật gì đã mang A Nặc Đức ra khỏi nơi này, chẳng lẽ là Long Thần trong truyền thuyết đã ra tay rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, sống lưng mọi người đều có chút lạnh, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên từng trận hàn ý.

- Đợi một chút.

Khấu Minh đột nhiên khẽ vươn tay, đôi mắt của hắn sáng ngời có thần, dường như là đang suy tư cái gì đó, một lát sau, hắn đột nhiên nói:

- Đại sư, sức lực giam cầm nơi này có phải rất hùng mạnh hay không?

Doanh Thừa Phong gật đầu nói:

- Hàn Băng có được lĩnh vực, nhưng ở trong này, lĩnh vực của nó đã bị ép đến trình độ thấp nhất, chỉ có thể đủ miễn cường duy trì lĩnh vực tồn tai mà thôi. Cho nên, sức lực giâm cầm này này tuyệt đối là hùng mạnh nhất từ trước đến nay mà ta đã từng thấy.

Sắc mặt Khấu Minh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn chậm rãi nói:

- Thời gian chúng ta tiến vào cũng chỉ khoảng một nén nhang thôi phải không?

- Khoảng chừng đó.

Bá Vương không quá chắc chắn nói.

- Được.

Khấu Minh đưa tay ra, kéo Doanh Thừa Phong và Bá Vương lại bên người, nói:

- Mọi người hãy nắm chặt tay nhau đi,

Hắn nuốt một hớp nước miếng, có chút mịt mờ nói:

- Nếu ta đoán không sai thì lát nữa chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, Nhưng hy vọng ở một khắc đó sẽ không bị thất lạc.

Trong lòng Doanh Thừa Phong cả kinh, vào lúc này, đương nhiên bọn họ thà tin là có còn hơn không.

Mọi người cùng đưa tay ra nắm lấy tay nhau, chân khí trong cơ thể bọn họ lưu chuyển, hơi thở mơ hồ khóa lại với nhau. Bọn họ đều cường nhân Đại Công Tước, bắt tay cùng một chỗ sẽ hoàn toàn bất đồng, cho dù có cường nhân Vương Cấp ở đây cũng đừng mơ có thể dễ dàng làm cho bọn họ buông ra.

- Ồn ào….

Không gian trước mắt đột nhiên hiện ra một luồng sáng, sau đó, thân thể bọn hắn giống như bị một luồng sức lực mạnh mẽ nào đó lôi kéo, nhanh chóng xông về phía luồng sáng.

Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng minh, vội vàng thúc dục Khí Linh Hàn Băng kích phát sức lực để tiến hành chống cự.

Không phải là hắn không muốn rời khỏi nơi này, chỉ là muốn nắm giữ hết mọi biến cố ở trong lòng bàn tay mình mà thôi.

Nhưng hắn phát hiện ra, Khí Linh Hàn Băng có làm gì cũng là phí công. Tuy rằng sức lực của lĩnh vực hùng mạnh, nhưng vẫn không thể chống lại lực hút này. Thân hình bốn người bọn chỉ dừng lại trong nháy mắt, lĩnh vực được Khí Linh Hàn Băng gian khổ duy trì lập tức bị vỡ tan, mà thân thể của bọn họ lại không hề có năng lực chống cự mà xông vào trong luồng sáng kia.

Cũng may bốn người bọn họ đều không phải là người thường, tuy rằng bị bất ngờ nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh, cũng không có người khàn giọng kêu to.

Quang minh trước mắt chợt lóe, bọn họ đã thoát ra khỏi hắc ám vô tận, tiến vào một nơi vô cùng lớn, có nhìn thế nào cũng không thấy đường biên.

Thế nhưng, nơi lúc này bọn họ xuất hiện dường như có chút không được tốt lắm.

Không ngờ luồng sức lực kia lại kéo bọn họ đến giữ không trung, hơn nữa còn biến mất trong nháy mắt, khiến bọn hắn rơi tự do từ trên không trung xuống dưới.

- Quang Minh chi dực.

Doanh Thừa Phong, Khấu Minh và Bá Vương cùng nhau quát lớn một tiếng.

Ba cặp cánh chim lập tức hiện ra sau lưng bọn họ, sức lực do cánh chim phóng thích dễ dàng nâng bọn họ lơ lửng giữa không trung. Về phần Kim Cương Vương, mặc dù trên người hắn không có cánh chim nhưng hắn lại không có một chút sợ hãi.

Bởi vì hắn là con cưng của đại đị, bất kể là rơi từ độ cao bao nhiều xuống, chỉ cần phía dưới là thổ địa, như vậy bất kể là khoáng thạch hay là sắt thép cũng không thể khiến hắn bị thương tổn.

Dưới sự huy động của ba cặp cánh chim này, bọn họ vững vàng lơ lửng giữa không trung.

Bọn họ cúi đầu xem xét, phía dưới là một khu rừng mua vô cùng lớn, vô số cây cối cao ngất đột ngột mọc lên từ mặt đất. Chỉ có điều, lúc bọn họ nhìn thấy khu rừng mưa này, trong lòng không hiểu sao lại có chút sợ hãi.

Ở bên trong khu rừng mưa mênh mông bát ngát này, dường như tràn ngập một loại khí thế hung ác khủng bố cực kỳ huyết tinh.

- Đây là nơi nào?

Bá Vương nháy nháy mắt, vươn đầu lưỡi liếm môi. Trong đôi mắt lại mang theo một chút vui vẻ hung tàn.

Hắn cảm nhận được ở trong này có một loại hương vị dã tính quen thuộc, loại hương vị này kích phát gien hiếu chiến được cất giấu trong cơ thể hắn, khiến hắn có từng hồi cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Hắn và Kim Cương Vương đều là tinh linh thú, sau khi đi vào xã hội loài người, bởi vì quan hệ của Doanh Thừa Phong nên đã thu liễm rất nhiều. Nhưng thực chất ở bên trong bọn hắn vẫn chảy xuôi dòng máu cá lớn nuốt cá bé trắng trợn. Mà ở bên trong hoàn cảnh như vậy, càng làm cho bọn họ có một loại cảm giác sảng khoái giống như là rồng về biển rộng.

- Nơi này hẳn là Long Tộc luyện ngục.

Đột nhiên, thanh âm Khấu Minh vang lên trong tai mọi người. Ánh mắt của hắn ngưng trọng, nói:

- Truyền thuyết ở trong Long Tộc có một luyện ngục khủng bố để cho hậu đại Long Tộc tiến hành thí luyện, phàm là người có tư cách tiến vào luyện ngục đều là những nhân vật thiên tài trong Long Tộc.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói:

- A Nặc Đức chính là thiên tài Long Tộc, hắn có thể tiến vào cũng không hề kỳ quái. Nhưng nếu hắn đã có thủ đoạn này thì sao thời điểm giao thủ với Kim Cương Vương lại không sử dụng?

Khấu Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Đại sư, Long Tộc luyện ngục là nơi thiên tài Long Tộc tiến hành thí luyện chứ không phải là thủ đoạn bọn hắn dùng để chạy trối chết.

Hắn dừng một chút, nói:

- Ta thấy vẻ mặt vừa rồi của A Nặc Đức không ổn, dường như trí nhớ và trí tuệ đã nhận lấy thương tổn rất lớn, cho nên….

Hắn nhìn nhìn Kim Cương Vương, cười khổ nói:

- Nếu thần trí của A Nặc Đức tỉnh táo, ta tin tưởng hắn chắc chắn sẽ không tiến vào Long Tộc luyện ngục.

Doanh Thừa Phong sửng sốt, dở khóc dở cười nói:

- Ý ngươi là chúng ta trong lúc vô tình đã bị hắn cuốn vào nơi này phải không?

Khấu Minh bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Dựa theo sự hiểu biết của ta đối với Long Tộc thì tám chín phần mười là như vậy.

- Xui xẻo thật.

Doanh Thừa Phong khẽ thở dài một tiếng, sau đó sắc mặt biến hóa, nói:

- Nếu nơi này là Long Tộc luyện ngục, khẳng định chính là nơi Long Tộc tiến hành đi săn.

- Đúng vậy.

Khấu Minh gật đầu thật mạnh nói:

- Căn cứ ghi chép của Quang Minh chi thư, nhiều thế hệ cường nhân của Long Tộc đều đưa tù binh của mình vào luyện ngục. Những tù binh này chém giết lẫn nhau, không ngừng thăng cấp, hơn nữa bọn họ còn sinh ra thế hệ sau ở nơi này. Nhiều năm sau, tổng số lượng của đủ loại chủng tộc sinh hoạt ở nơi này đều là vô số kể. Nhưng…

Hắn hít một hơi thật sâu, nói:

- Nhưng bọn họ đều là tù nhân ở đây, là đá mài dao cung cấp cho những thiên tài Long Tộc tiến hành thí luyện. Vận mệnh của bọn họ từ khi sinh ra tới một khắc này đã được định, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này.

Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:

- Vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi sao?

Khấu Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Nếu chỉ bằng sức lực của chính mình, sợ là thật sự không thể rời khỏi. Nhưng đại sư yên tâm, chúng ta lại không giống như thế.

Hắn lắc lắc tay một chút, nhấn mạnh nói:

- Ngài là một trong những đại sư trọng yếu nhất của Quang Minh Thánh giáo, bệ hạ tuyệt đối sẽ không nhìn ngài biến mất vĩnh viễn như thế, cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra ngoài.

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:

- Bệ hạ có biện pháp sao?

- Khẳng định là có.

Khấu Minh nói như đinh đóng cột.

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau, hắn bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, chúng ta đành ở chỗ này chờ cứu viện vậy.

- Hống….

Vào lúc này, một tiếng rống vang dội vang lên từ trong rừng mưa, một đạo hắc ảnh phóng lên cao, phi thẳng tới hướng bọn hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.