🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Ầm…

Sau khi một tiếng nổ vang lên, Độc Giác Tê kiên cường tiến vào trong bóng tối, mà mảnh hào quang màu xanh phía sau hắn cũng không hề yếu thế mà theo sát phía sau.

Cao thủ tranh chấp, ngoại trừ thực lực và kinh nghiệm ra, khí thế cũng quan trọng không kém. Nếu ở thời khắc mấu chốt mà đánh mất dũng khí, như vậy thì không cần nói đến việc chiến thắng, sợ là muốn giữ được tính mạng cũng là mơ mộng hão huyền.

Cho nên, sau khi Độc Giác Tê biến hóa liền dứt bỏ tất cả. Mặc kệ Ngải Mạc Tác bố trí cảnh tượng quỷ dị như thế nào, hắn đều phải cứng rắn vọt lên, dựa vào sức lực của chính mình để phá vỡ hết mọi thứ trước mắt. Đương nhiên, sở dĩ hắn cứng rắn lựa chọn như thế cũng là bởi vì hắn rất là tự tin.

Hào quang màu xanh theo sát phía sau hắn nhảy vào mảnh hắc ám chính là một Thiên Kỵ Thánh Khí bí văn lực. Có vật ấy hiệp trợ, cho dù hắn không thể thắng lợi cũng có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng, sự cường đại của Ngải Mạc Tác không chỉ vượt ra khỏi dự liệu của hắn, liền ngay cả các cường nhân Vương Cấp cũng không thể tưởng tượng được.

Sau khi thân thể cao lớn của hắn xông vào bên trong sương mù, mặc dù lúc đầu màn xương đen vẫn xoay chuyển dữ dội, nhưng chỉ một lát sau màn sương đen liền yên lặng, cho dù là hào quang màu xanh trốn vào trong đó cũng đừng mơ có thể khiến bốn bề nổi sóng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không ngừng nghi ngờ, nhìn không thấu Ngải Mạc Tác đến tột cùng là đang làm cái gì?

Bá Vương gãi gãi đầu nói:

- Kỳ quái, màu sương đen này chỉ có phạm vi mấy trượng, làm sao có thể bao phủ toàn bộ Độc Giác Tê được chứ?

Sau khi Độc Giác Tê hiện ra nguyên hình, thể tích khổng lồ của hắn dọa Doanh Thừa Phong nhảy dựng.

Chiều dài hơn mười trượng, tuyệt đối là linh thú có hình thể lớn nhất mà hắn đã từng thấy.

Nhưng hiện giờ, Độc Giác Tê có dài hơn mười trượng cũng không đủ để chiếm được một khoảng diện tích trong màn sương đen.

Khẽ nháy mắt, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

- Bá Vương, ở trên người Ngải Mạc Tác có một không gian Hắc Ám, nếu như ngươi đụng độ phải hắn thì nhất định phải cẩn thận.

Ái Lệ Ti điện hạ quay đầu khẽ mỉm cười, nói:

- Doanh đại sư nói đúng, trên người của Ngải Mạc Tác có một kiện Thiên Kỵ Thánh Khí hắc ám, là một Thánh Khí có thể dung hợp với Thạch Định Vị. Cho nên khí linh có thể mở ra lối đi không gian bất cứ lúc nào, đưa địch nhân của hắn vào trong không gian Hắc Ám.

Bá Vương khẽ rùng mình, nói:

- Vậy thì sao chứ. Chúng ta đều là cường nhân tước vị, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ bức tường không gian để trở về.

Ái Lệ Ti điện hạ than nhẹ một tiếng, nói:

- Đối với cường nhân tước vị mà nói, việc phá vỡ không gian không phải là việc khí. Nhưng, không gian Ngải Mạc Tác nắm giữ nhất định đã trải qua rèn luyện đặc biệt, có thể lừa gạt và che lấp được thuộc tính. Nếu Độc Giác Tê kia nhất thời không tra ra thì chưa hẳn có thể dễ dàng phá vỡ.

Dừng một chút, nàng lại nói:

- Hơn nữa, thân mình Ngải Mạc Tác chính là thánh thú hắc ám, nếu ẩu đả với kẻ thù trong không gian Hắc Ám thì nhất định sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Ha ha. Nếu như bổn tọa đoán không sai thì hắn sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.

Bá Vương liên tục gật đầu, hắn đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Bảo bối tốt, nếu ta cũng có được một cái thì tốt.

Trên mặt của Doanh Thừa Phong bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh.

Mặc dù món Thiên Kỵ Thánh Khí mà Ngải Mạc Tác có không tệ, nhưng nếu như so sánh với khí linh của Hàn Băng trường kiếm lúc này, thì chính là kiến gặp voi, không thể nào so sánh với nhau được.

Lúc Ngải Mạc Tác tiến vào không gian Hắc Ám, chỉ có thể lợi dụng ưu thế địa lý để đối phó với địch nhân của mình.

Nhưng, ở trong Hàn Băng trường kiếm, mọi sức lực trong đó đều sẽ phải chịu sự chi phối của khí linh. Đừng nói là cường nhân tước vị, cho dù là nhân vật cấp công tước, một khi lâm vào trong đó cũng đừng mơ có thể thoát thân.

Về phần cường nhân Vương Cấp, Doanh Thừa Phong lại không nắm chắc tuyệt đối. Nhưng hắn tin tưởng, nếu cường nhân Vương Cấp không cẩn trọng, như vậy kết cục tuyệt đối sẽ không quá tốt.

Sương mù dày đặc màu đen vẫn chưa khuếch trương, thủy chung vẫn đều duy trì phạm vi như thế.

Nhóm cường nhân Vương Cấp đều mang vẻ mặt khác nhau, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, lúc này Hắc Ám Thánh giáo quả thật đúng là không tiếc gì cảm ngay cả Thánh Khí dũng mãnh như thế cũng xuất ra. Thế nhưng, năng lực của Ngải Mạc Tác cũng thật là xuất sắc, mới là tước vị mà đã có thể nắm hung khí như thế trong tay, vậy thì tiền đồ sau này chắc chắn không thể đo lường được.

Đang lúc trong lòng mọi người đều cảm thán, màn sương đen đột nhiên lay động. Sau đó, một vũng huyết quang từ giữa vẩy ra ngoài, cả người Độc Giác Tê mang theo máu tươi vọt ra từ trong màn sương đen.

Thế nhưng lúc này, trên người Độc Giác Tê đã là vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng.

Hắn miễn cưỡng chạy ra khỏi phạm vi của màn sương đen, tiếp theo chân liền lảo đảo, lập tức nằm xuống mặt đất. Mà ở phía sau hắn, hào quang lục sắc đã không còn.

Thân hình của Ngải Mạc Tác chợt lóe, từ trong màn sương đen đột nhiên thoáng hiện ra, hắn dữ tợn cười một tiếng, đưa tay bắn ra một đạo hắc quang, đột nhiên đâm vào trong cơ thể Độc Giác Tê.

- Dừng tay, chúng ta nhận thua.

Một giọng nói dồn dập hô lên, nhưng trước khi thanh âm này nói ra, đạo hắc quang kia đã đi vào trong thân thể của Độc Giác Tê.

Ngay sau đó, thân thể của Độc Giác Tê lập tức bành trướng lên, giống như là bóng nước bị tức, ầm ầm một tiếng liền vỡ ra.

Bên trong quầng sáng, lập tức tràn ngập một mảng lớn máu thịt, thân thể Độc Giác Tê bị vỡ tung tóe không còn hành dạng.

- Ngươi, ngươi dám hạ độc thủ như vậy sao?

Đồng bạn của Độc Giác Tê ở dưới quầng sáng chỉ vào Ngải Mạc Tác, hai mắt hắn đỏ thẫm, trong ánh mắt ẩn hiện oán hận vô tận.

Ngải Mạc Tác lạnh lùng nhìn hắn một cái, khinh thường cười, căn bản cũng không để ý tới, nói:

- Huyền Đức tiền bối, ta thắng.

- Đúng vậy, ngươi thắng.

Huyền Đức đại nhân hiện thân ra, hắn gật đầu một cái, đưa tay ra.

Quầng sáng phóng xuất ra một đạo quang đưa Ngải Mạc Tác xuống. Sau đó, Ngải Mạc Tác nhẹ nhàng phất ống tay áo, một trận lưu quang dao động trong quần sáng, lúc cuộn sóng này dừng lại, một mảnh máu thịt màu đỏ đã biến mất không thấy tung tích.

Uy năng quầng sáng này rất hùng mạnh, ngay cả là cường nhân Vương Cấp ẩu đả vào lúc này cũng đừng mơ có thể lay động được nói, lại càng không cần phải nhắc đến là hai vị cường nhân tước vị ẩu đả.

- Bá Vương, Hiên Lệ, đến lượt các ngươi.

Hào quang hiện lên hút Bá Vương và Hiên Lệ vào trong quầng sáng.

Bá Vương há miệng, ánh mắt cũng không dừng trên người đối thủ mà quay đầu nhìn về phía Ngải Mạc Tác. Hắn dùng ánh mắt khiêu khích khẽ lướt qua, sau đó khẽ lật tay, rìu lớn Thiên Kỵ đã xuất hiện trên tay.

Từ từ quay đầu lại, trên người của hắn đột nhiên dâng lên sát khí khôn cùng.

Nhưng lúc rìu lớn trong tay hắn vẫn chưa đưa lên, uy năng khổng lồ ẩn chứa trong búa chưa phóng thích thì….

Thánh thú đối diện kia cũng đột nhiên giơ tay lên, hô to nói:

- Ta nhận thua….

Bá Vương sửng sốt, sát ý tràn ngập quang người lập tức cô đọng lại, một cỗ ác khí nháy mắt lập tức tràn ngập trong lồng ngực.

Cái này tựa như một người toàn tâm toàn sức chuẩn bị cho một cuộc tranh tài, nhưng vào lúc mọi việc đã chuẩn bị xong, đột nhiên lại có người thông báo trận đấu đã bị hủy bỏ.

Phần phiền muộn và không cam lòng này tuyệt đối làm người ta khắc cốt ghi tâm.

Hắn mở miệng to ra, rít gào nói:

- Ngươi nói cái gì?

Hiên Lệ bị hắn làm giật mình, cả người đều khẽ run rẩy, hắn lo sợ nói:

- Ta nhận thua.

Trước đó Bá Vương đã từng chém giết hai người, mà Hiên Lệ thật vất vả mới thăng tiến lên Top 10, giờ hắn cũng không hy vọng xa vời có thể vào Top 5.

Nếu biết mình không phải là đối thủ của Vương Cấp thì hắn cần gì phải kiên trì đi khiêu chiến chứ?

Độc Giác Tê là kẻ không biết lượng sức mình, kết cục của hắn đang ở trước mặt, mà Hiên Lệ lại muốn bước theo vết xe đổ đó.

Bá Vương lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau chậm rãi bình tĩnh lại, nói

- Tiểu tử thối, đừng để ta gặp được ngươi ở bên ngoài.

Hắn vừa mới tính toán kích phát thần lực nhị chuyển trong Thiên Kỵ Cự Phụ, nháy mắt chém một phát vào đối phương. Nhưng thật không nghĩ đến tốc độ nhận thua của đối phương lại nhanh hơn, tự nhiên là khiến lòng hắn tràn đầy khó chịu.

Thân hình chợt lóe, Huyền Đức đại nhân lại lần nữa xuất hiện trong quầng sáng. Hắn đảo mắt một vòng, mỉm cười nói:

- Ván này Bá Vương thắng, tiến vào Top 5.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Ván kế tiếp, bởi vì đối thủ của Ngao Đức Lạp bỏ quyền cho nên Ngao Đức Lạp không chiến mà thắng.

Mọi người nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu.

Quả nhiên, sau khi Ngải Mạc Tác ra tay giết chết một tên, hễ là thánh thú đụng trúng Bá Vương và Ngao Đức Lạp cũng không dám xuất chiến lần nữa.

Hung danh của ba tên này quá lớn, khí thế quá mạnh, trong các cuộc chi tranh của linh thú từ trước đến đây cũng có thể coi như là cực kỳ hiếm thấy.

- Thi đấu tiếp theo, bắt đầu.

Theo sự phân phó của Huyền Đức đại nhân, trận đấu thứ tư và thứ năm liên tục tiến hành.

Hai trận đấu này là để phân ra vị trí thứ tư và thứ năm.

Thực lực của bốn người bọn hắn không bằng với bọn Bá Vương…. Nhưng so sánh với nhau thì cũng không quá kém. Sau khi trải qua hai trận ẩu đả sinh tử thảm thiết, hai thánh thú xếp hạng thứ tư và thứ năm cuối cùng thăng tiếp lên tóp 6.

Thế nhưng bọn họ đều phải bỏ ra cái giá thảm nhất, đó là sinh mạng bị đe dọa và mất đi năng lực tái chiến.

Doanh Thừa Phong bội phục sát đất với ánh mắt của các vị cường nhân Vương Cấp.

Ngải Mạc Tác, Bá Vương, Ngao Đức Lạp có thể chiếm cứ Top 3 cũng không có gì, chỉ cần là ngươi hơi tinh mắt thì tuyệt đối sẽ không chọn sai.

Nhưng còn dư lại bảy con thánh thú, các cường nhân Vương Cấp lựa chọn hại vị đi ra trước, không ngờ cũng có thể thăng tiến lên top 5, từ đó có thể thấy, ánh mắt của các cường nhân Vương Cấp này đáng sợ đến mức nào.

Cường nhân tước vị gần như không có việc gì có thể giấu ở trước mặt bọn họ.

Vào thời khắc này, thậm chí Doanh Thừa Phong còn có chút hoài nghi, không biết những người này có biết được bí mật ẩn giấu trên người của mình hay không?

Thế nhưng, ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên liền bị Doanh Thừa Phong đè xuống.

Bởi vì hắn rất tin tưởng vào chính mình, cho dù cường nhân Vương Cấp có thể nhìn thấu được một ít, nhưng là tuyệt đối không thể tiếp xúc với có mật trọng yếu nhất.

- Thi đấu thập cường tiếp tục tiến hành.

Huyền Đức đại nhân chậm rãi nói:

- Trước là tiến hành xếp hạng năm vị trí phía dưới, người xếp hạng gần cuối có thể khiêu chiến với người phía trước, Hiên Lệ, ngươi có thể khiêu chiến không?

Dựa thoe vị trí thì người có quyền chọn đầu tiên chính là Độc Giác Tê khiêu chiến với Hiên Lệ. Nhưng Độc Giác Tê đã bị mất mạng bởi công kích của Ngải Mạc Tác, vậy nên đến lượt Hiên Lệ.

Hiên Lệ hô to nói:

- Tại hạ khiêu chiến.

Huyền Đức đại nhân khẽ gật đầu, vì thế hai cự thú đầy đủ sức lực lại một lần nữa xông vào trong quầng sáng ẩu đả.

Hai cự thú này đều là những tên lúc trước không đánh mà chạy. Thế nhưng, đó là lúc đối mặt với Bá Vương và Ngao Đức Lạp, vậy nên cũng không có ai trách cứ bọn họ nhát gan.

Mà như là bù lại tiếc nuối này, trận này bọn họ đều toàn lực chiến đấu, liều cả tính mạng.

Kết quả cuối cùng khồng ngờ lại là lưỡng bại câu thương, hai bên đều đánh ngang tay.

Kể từ đó, ngoại trừ Ngải Mạc Tác, Bá Vương và Ngao Đức Lạp ra, tất cả các thánh thú đều bị trọng thương, không thể tiếp tục khiêu chiến.

Huyền Đức đại nhân than nhẹ một tiếng, không ngờ vì xếp hạng mà lại chém giết nhau thảm đến như vậy, việc này cũng có thể coi như là hiếm thấy trong các cuộc chi tranh của linh thú từ trước đến nay.

Ánh mắt hắn khẽ chuyển, kiềm chế tâm thần, trầm giọng nói:

- Ngao Đức Lạp, ngươi có muốn khiêu chiến với Bá Vương hay không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.