🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Bá Vương, quét dọn chiến trường một chút đi.

Doanh Thừa Phong thản nhiên phân phó, nói:

- Lấy hết Phù Lục của bọn họ tới đây.

- Vâng.

Bá Vương theo bản năng lên tiếng, lập tức thu búa vào, thành thành thật thật đi làm.

Nếu như trước kia khi Doanh Thừa Phong chưa bày ra uy năng của Hàn Băng trường kiếm, tuy rằng Bá Vương sẽ đi làm, nhưng tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện như thế.

Nhưng sau khi gặp được một kích vô cùng sắc bén của Hàn Băng trường kiếm, hắn lập tức có một loại kính sợ vô cùng lớn đối với Doanh Thừa Phong, và không bao giờ cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi bị Doanh Thừa Phong sai phái.

Một lát sau, thi thể các cường nhân hắc ám đều bị Bá Vương thu dọn sạch sẽ, mà Phù Lục trên người bọn họ tự nhiên cũng trở thành chiến lợi phẩm của Bá Vương.

Thi thể cường nhân hắc ám, đặc biệt là thi thể của cự thú đều là bảo vật vô giá, ở nhiều chỗ cũng có thể sử dụng. Ngay cả Quang Minh Thánh giáo cũng sẽ không cự tuyệt sử dụng thi cốt của thánh thú để luyện khí chế dược, không hề lo lắng những thánh thú này đã từng bị hắc ám làm bẩn.

Dù sao chỉ cần dùng Quang Minh tinh lọc thì những thi thể này đã trở thành tài liệu tốt nhất.

Bày ra bảy Phù Lục trên bàn tay, Bá Vương mang vẻ mặt tươi cười lấy lòng và nịnh nọt, nói:

- Chủ nhân, ngài thật lợi hại, khá tốt là những người kia đã đi rồi nên chúng ta mới có thể một mình hưởng được bảy Phù Lục này.

Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, người này thật quá là thiếu cốt khí, thật không biết hắn làm sao lại có thể tu luyện tới thánh thú Tước Vị.

Cất Phù Lục vào trong ngực, Doanh Thừa Phong nói:

- Bảy cái vẫn không đủ, chúng ta còn phải tiếp tục đi săn.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Bá Vương vỗ vỗ ngực, nói:

- Về sau cứ để ta ra tay, ngài cứ ở bên xem là được rồi.

Doanh Thừa Phong tức giận:

- Nếu ngươi để bọn họ chạy thoát thì sao?

Bá Vương ngẩn ra, gãi gãi đầu, ngây ngô cười ha hả không nói gì.

Tuy rằng thực lực của hắn dũng mãnh, nếu lấy cứng chọi cứng, hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ ai. Nhưng nếu gặp phải một đám người chạy trốn về bốn phía, hắn sẽ bỏ sót.

Nhìn nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng Bá Vương biết rõ, có lẽ chỉ có khi Hàn Băng trường kiếm bày ra quang hoa vô tận mới có thể một lưới bắt hết.

Nhìn Bá Vương giả vờ ngây ngốc, Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười vỗ hắn một chút, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi tìm con mồi.

Bá Vương vội vàng lên tiếng, nhanh chóng đi theo.

Linh thú và các Kỵ Sĩ của các thế lực lớn có thể tiến vào chiến trường, trên cơ bản đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Bọn họ tin chắc mình khẳng định mạnh hơn người khác, trừ phi gặp phải uy hiếp tử vong, nếu không sẽ không ai nguyện ý rời khỏi chiến trường.

Đấu tranh rất nhanh sẽ diễn ra ở trong các khu vực lớn, số lượng lớn các cường nhân liều mạng ẩu đả, vì tranh đoạt bốn danh ngạch cuối cùng mà trở nên điên cuồng.

Doanh Thừa Phong và Bá Vương một đường đi tới đã thấy được mấy chỗ có vết máu và thịt vụn.

Điều này nói rõ chỗ này đã phát sinh chiến đấu rất kịch liệt, tuy rằng không biết kết quả như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn hoàn cảnh xung quanh liền biết rất thảm thiết.

- Ầm…

Đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng gầm rú vô cùng lớn.

Hai người nhìn nhau, lập tức chạy vội tới.

Đây nhất định là có người giao thủ, nếu bọn họ đã gặp được hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

Không lâu sau, bọn họ đã đi tới khu vực chiến đấu, nơi này có hai cự thú hiện ra nguyên hình, nương tựa theo thân thể cao lớn và sức lực không gì so sánh nổi xoay làm một đoàn.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong và Bá Vương tới chỗ này, nhưng hai cự thú đang ẩu đả này lại không rãnh để chú ý tới bọn họ.

Thật ra nếu hai người phóng xuất ra khí tức của mình, như vậy hai cự thú này cho dù có điên cuồng chém giết cũng tuyệt đối không dám bỏ mặc bọn họ.

Nhưng hai người kia lại lén lén lút lút trốn ở một bên, kiềm chế khí tức gần như không còn. Nếu hai cự thú này có thể phát hiện được mới thật sự là có quỷ.

Cuối cùng, giữa hai cự thú đang chém giết đã phân ra được thắng bại.

Một cự thú đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nó đánh ra một quyền. Tuy nhiên một kích này cũng không công kích vào đối phương mà là đánh vào ngực của mình.

Ngay sau đó, Phi Lâm trước ngực hắn lập tức vỡ vụn.

Thân thể hắn bắt đầu nhạt dần và được một luồng sức lực thần bí thủ hộ.

Một cự thú còn lại không tiếp tục ẩu đả mà lui về phía sau mấy bước, lẳng lặng nhìn.

Một lát sau, cự thú lúc trước đã biến mất trong hư không. Nhưng một khắc khi hắn biến mất, hai mảnh Phù Lục cũng từ giữa không trung phiêu đãng xuống.

Thân hình khẽ run, cự thú còn lại đã biến thành một thanh niên trai tráng nhân loại, hắn cười ha hả nhặt Phù Lục lên, lầu bầu nói:

- Người này đã xua đuổi được một con, ha ha, hèn gì trên người có tổn thương. Thế nhưng nếu không có như thế thì ta cũng không chắc có thể thắng.

Lúc hắn đang thưởng thức Phù Lục trong tay, một thanh âm tràn ngập khí phách vang lên.

- Để lại Phù Lục, ngươi có thể đi ra ngoài.

Thanh niên trai tráng ngẩn ra, hắn lập tức xoay người, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hung hãn, quát lên:

- Kẻ nào?

Doanh Thừa Phong và Bá Vương cười tủm tỉm bước ra.

Sau khi thấy hai người bọn họ, không ngờ trên mặt của hắn lại toát ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:

- Doanh Thừa Phong, ngươi là đại sư rèn nên ta không tính toán với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng trêu chọc ta.

Trong lòng của hắn vẫn có kiêng kị rất lớn đối với Doanh Thừa Phong.

Trên thực tế, ngoại trừ cường nhân đến từ Thánh giáo Hắc ám, người mà cường nhân các thế lực khác không muốn găp phải chính là rèn đại sư Doanh Thừa Phong của Quang Minh thánh giáo.

Trong mắt bọn họ, Doanh Thừa Phong quả thực chính là một ôn thần, ai gặp sẽ xui xẻo.

Tuy nhiên không ai thật sự để bọn họ trong lòng. Bởi vì không ai tin một vị đại sư rèn sẽ có được vũ lực tuyệt thế, hơn nữa, đối với Bá Vương dựa vào rèn đại sư, tuyệt đại đa số người cũng chắc là sẽ không để nó trong lòng.

Nếu Bá Vương là một vị linh thú hùng mạnh, như vậy hắn vì sao lại không thuận theo kẻ có vũ lực mạnh thật sự mà phải dựa vào một đại sư rèn chứ?

Chính là vì tên đại sư rèn, cho nên ngay cả Bá Vương cũng đều bị người khác coi thường.

Bá Vương cười ha ha nói:

- Ta cũng không muốn trêu chọc ngươi, cho nên ngươi chỉ cần giao Phù Lục cho ta và rời khỏi là được.

Ánh mắt của thanh niên trai tráng kia dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:

- Kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, vậy hãy để ta cho các ngươi một bài học.

Hắn cũng không biến hóa, cứ như vậy bước ra một bước, trực tiếp vung quyền công kích tới hướng Bá Vương.

Sở dĩ không sử dụng thánh Binh, cũng không biến hóa thành cự thú là bởi vì hắn sợ mình sẽ lỡ tay đánh chết Bá Vương.

Nhưng ngay lúc quả đấm của hắn sắp đụng tới Bá Vương, sắc mặt cũng đột nhiên đại biến. Bởi vì hắn cảm ứng được, trên người Bá Vương phóng xuất ra một loại khí tức khủng bố khiến hắn cảm thấy kinh sợ.

Sau đó Bá Vương cũng vươn nắm tay, hai đấm rắn chắc đụng vào nhau.

Sau khi một tiếng ầm ầm vang lên, thanh niên trai tráng kêu thảm một tiếng, thân hình của hắn bay ngược lại.

Nhưng động tác của Bá Vương lại nhanh như tia chớp, lập tức đuổi theo, nắm đấm giống như giọt mưa rơi vào trên người thanh niên trai tráng. Hắn gào khóc muốn tránh né, thậm chí còn muốn hóa thân thành cự thú. Nhưng quyền thế của Bá Vương lại giống như gió, không hề dừng lại một chút. Ngay lúc thân thể hắn vừa mới bắt đầu bành trướng, trên đầu cũng đã trúng một quyền thật mạnh.

Đầu của hắn nghiêng một cái, không ngờ lại bị Bá Vương đánh hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt trước khi hắn hôn mê, hắn mơ hồ nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Bá Vương kia:

- Ai, thật sự là yết ớt.

Sau khi một quyền đánh xỉu người này, Bá Vương tìm tòi một chút, trước tiên lấy đi hai Phù Lục, sau đó lại đánh một quyền thật mạnh trước ngực của hắn.

Sau khi đánh ra một quyền, một Phù Lục lập tức bị kích phát ra uy năng.

Theo hào quang hiện lên, người này biến mất chỉ để lại một Phù Lục.

Bá Vương nhặt lên nói:

- Chủ nhân, vì sao phải tha chết cho hắn.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Ngoại trừ Thánh giáo hắc ám là đối thủ một mất một còn của chúng ta, những người còn lại không cần phải giết. Ha ha, ta cũng không hy vọng có thêm nhiều kẻ thù.

Thật ra nếu hai bên khai chiến, như vậy trên cơ bản đều là lưỡng bại câu thương. Ngoại trừ Bá Vương có được thực lực áp đảo, còn lại rất ít người có thể đánh ngất đối phương mà đưa ra ngoài.

Bá Vương cái hiểu cái không gật đầu một cái, hai người tiếp tục đi tới trước.

Nhưng mà bọn họ lại không biết, lúc này ở bên ngoài Hạp Cốc, các người nhân của Thánh giáo hắc ám đã sớm nổi trận lôi đình.

An Thác La nhìn tám căn hỏa trước mắt liên tiếp bị tắt, sắc mặt của hắn trở nên tối đen đáng sợ.

- Tám tên ngu xuẩn, bọn họ làm sao đều liên tiếp bị diệt vong như thế chứ, cuối cùng là bọn họ đang làm cái gì vậy?

Một người bên cạnh hắn thấp giọng nói:

- Điện hạ, ở trong tổ thứ tám cũng có tám vị cường nhân Tước Vị của Quang Minh thánh giáo, bọn họ nhất định là bị đối phương liên thủ giết chết.

Người còn lại cũng thấp giọng nói:

- Ta nghi ngờ còn có thế lực khác nhúng tay vào, nếu không chỉ bằng mấy cường nhân Tước Vị của Quang Minh thánh giáo căn bản không có năng lực giết hết bọn họ.

Vài cường nhân hắc ám chậm rãi gật đầu, ở bên trong Thánh Vực, thanh danh của Thánh giáo hắc ám không hề tốt, gần như bị tất cả các thế lực lớn căm thù. Nếu có người nào, hoặc là mấy thế lực âm thầm liên hợp ra tay cũng không hề kỳ quái.

An Thác La tức giận hừ một tiếng, nói:

- Nhất định phải điều tra rõ, nếu để ta biết được thế lực nào nhúng tay vào, ta nhất định sẽ làm bọn họ phải hối hận.

Vài cường nhân hắc ám liên tục gật đầu, sức lực hắc ám không dễ bị khinh nhờn, chỉ cần để bọn họ biết được chân tướng, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.

- Ai.

An Thác La đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Không ngờ tám người bọn họ đều bị diệt sạch, như vậy sẽ không thể theo dõi Doanh Thừa Phong nữa rồi.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sức chiến đấu của bộ tộc Quỷ Kiếm Đằng không tệ, nhưng bọn họ đều là dân mù đường, sau khi mất đi sự trợ giúp của chúng ta, bọn họ còn có thể tìm được Doanh Thừa Phong sao?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều mang theo vẻ mặt quỷ dị.

※※※※

- Ba….

Trong Hạp Cốc, một mảnh đất đột ngột vỡ ra, một cành mây thô to từ phía dưới tràn lên.

Bộ tộc Quỷ Kiếm Đằng trời sinh dị bẩm, cũng chỉ có chúng nó mới có thể giấu diếm được vô số cường nhân dùng thần niệm tìm kiếm, từ sâu trong lòng đất lẻn vào trong Hạp Cốc.

Cái này này có được uy nghiêm vô thượng của Mặt Quỷ Đằng, phóng thích ra khí tức rất hùng mạnh.

Hoa cỏ trên mặt quỷ mạnh mẽ co rúm trong hư không, một lát sau, trên mặt quỷ toát ra một tia mờ mịt.

- Khí tức hắc ám sao? Tại sao bên trong khu vực này lại có khí tức hắc ám. Ta có đi lộn chỗ không vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.