🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
-Coong…

Tiếng chuông to vang vọng khắp cả vùng đất rộng lớn.

Tiếng chuông này vang lên ở Rèn tạo Thánh Điện, thanh âm xa xưa sâu sắc, toànbộ Quang Minh thánh giáo đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Gần như tất cả điện chủ hoặc cao thủ có thân phận cao tương đương đều nhìn vềhướng đó, mọi người đều lộ vẻ mặt kỳ quái.

Bởi vì tất cả những người có thân phận cao quý đều biết tiếng chuông kia đạibiểu cho cái gì.

Rèn tạo Thánh Điện lại xuất hiện thêm một vị Rèn Linh Sư cường đại. Mà khitiếng chuông vang lên chính là khi có Giáo Tông Bệ Hạ đích thân đến.

Trong Thánh điện, cửa cổng đã mở rộng đón chào, trong tất cả hai mươi vị rènđại sư, ngoại trừ ba vị còn bế quan rèn ra, những người còn lại đều ra đón, chodù là Nặc Y Nhĩ đại sư, người thuộc tộc Người lùn được xưng là đệ nhất rèn tạocường giả của Thánh giáo, cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, ba vị rèn đại sư đang bế quan kia cũng bởi vì tiến vào phòng bếquan rèn tạo từ trước, cho nên căn bản không biết tình hình diễn biến gần đâycủa Thánh điện.

Nếu là bọn họ biết được gần đây có thêm một vị rèn đại sư, hơn nữa Giáo Tông BệHạ sẽ đích thân đến sắc phong thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thất lễ mà đi bếquan rèn tạo cái gì.

Doanh Thừa Phong chưa được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong cho nên hắn cũng không cótư cách đứng cùng chúng đại sư.

Hắn lẳng lặng đứng trong Thánh điện, cùng với các Tước vị thợ rèn sư đã đượcchúng đại sư của Thánh điện tán thành.

Mặc dù bên cạnh hắn đều là Tước vị cấp Rèn Linh Sư, nhưng khi Doanh Thừa Phongvừa đứng vào bên trong, tất cả mọi người lại thật cẩn thận mà lùi vài bước vềphía sau, để hắn một mình ở vị trí đứng đầu.

Đây chính là vì thực lực.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, chàng trai có tu vi chỉ vẻn vẹn là Tử KimCảnh này là một vị rèn đại sư.

Trong lĩnh vực rèn tạo, hắn có tư cách có thể chỉ bảo mọi người, cho nên đừngnói là có người lên đứng trước hắn, cho dù là sai một người lên đứng sóng vaicùng hắn đều tuyệt đối không có khả năng.

Trong Rèn Linh Sư cũng phân chia cấp bậc nghiêm khắc. Quy củ phân chia cấp bậcnày còn nghiêm khắc hơn so với các kỵ sĩ.

Doanh Thừa Phong thong dong bình tĩnh mà đợi, hắn cũng không thả thần niệm ra,bởi vì trong trường hợp này, hắn căn bản không dám làm như vậy.

Tuy nhiên, tai hắn vẫn nghe được rõ ràng thanh âm nhộn nhịp truyền lại từ ngoàicửa cổng phía trước dần dần to lên.

Sau một lát, hơn mười người vây quanh một ông lão trên đầu đội vương miện bướcchậm đến.

Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn lại, cho dù ngu dốt đến đâu thì trong trườnghợp này, ai cũng có thể liếc qua là nhận ra thân phận của ông lão này.

Quang Minh giáo tông.

Ông lão có vẻ ngoài bình thường này dĩ nhiên lại là chúa tể của toàn bộ QuanhMinh thánh giáo, hơn nữa là Giáo Tông Bệ Hạ có thể liên lạc với Quang MinhThần.

Sau lưng Giáo Tông Bệ Hạ, ngoại trừ phần lớn rèn đại sư ra còn có hơn mười vịThánh Điện kỵ sĩ đi theo cách đó xa xa.

Khí tức của những kỵ sĩ đó vô cùng cường đại, tuy rằng bọn họ đều ẩn giấu đikhí tức này, nhưng Doanh Thừa Phong vừa nhìn qua bọn họ liền cảm thấy một sựrun rẩy mãnh liệt đến cực điểm.

Hắn có một cảm giác những kỵ sĩ phụ trách bảo hộ Giáo Tông Bệ Hạ này từng ngườiđều có lực lượng mạnh không kém Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.

- Doanh đại sư, bệ hạ tới rồi.

Đứng gần Doanh Thừa Phong, Đồ Kiến Vĩ nhỏ giọng nói.

Các Tước vị Rèn Linh Sư còn lại đều nhìn Đồ Kiến Vĩ bằng ánh mắt hâm mộ. Tênnày thật là giỏi về việc bắt quan hệ, hơn nữa mặt của y cũng đủ dày.

Trước khi Doanh Thừa Phong chưa được sắc phong, y đã quan hệ tốt với vị đại sưcó tiền đồ vô lượng này.

Hiện giờ trong Rèn tạo Thánh Điện, tất cả mọi người đều biết, Đồ Kiến Vĩ quảthực trở thành người phát ngôn đại diện cho Doanh đại sư rồi.

Mặc dù Đỗ Kiến Vĩ không quay đầu nhìn lại, nhưng y lại có thể cảm thấy được ánhmắt của các đồng bạn nhìn về phía y.

Trên mặt của y hơi lộ vẻ đắc ý, bởi vì y có thể cảm thấy những ánh mắt này hầunhư đều là hâm mộ đố kỵ hận, không có chút khinh miệt nào.

Y tin rằng nếu để cho những người khác có cơ hội tương tự, bọn họ cũng sẽ làmgiống chính mình, chặt chẽ bám lấy Doanh Thừa Phong và mượn cơ hội này lên nhưdiều gặp gió.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn tiến lên mấy bước.

Khi gặp mặt Giáo Tông Điện Hạ nên dùng lễ liết gì, từ trước hắn đã được ngườikhác dốc lòng dạy qua.

Tuy lá gan của Doanh Thừa Phong rất lớn, nhưng vào lúc này hắn tuyệt đối sẽkhông lộ ra chỗ gì bất thường.

Hắn khom người thật thấp, cung kính nói:
- Đệ tử Doanh Thừa Phong cung nghênh bệ hạ.

- Cung nghênh bệ hạ.

Vô số tiếng hô vang lên theo sau, trên mặt đất quỳ rạp một xuống mảnh người.

Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng giơ tay lên, thản nhiên nói:
- Miễn lễ.

Doanh Thừa Phong đứng thẳng dậy, những người khác cũng từ từ đứng lên. Nhưngngoại trừ có Doanh Thừa Phong dám ngẩng đầu nhìn lên, những người khác đều cụpmắt xuống, dường như liền dũng khí dám nhìn thẳng Giáo Tông Bệ Hạ cũng khôngcó.

Đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong gặp Giáo Tông Bệ Hạ, phía dưới cái vươngmiện rực rỡ kia là một gương mặt già nua.

Từng nếp nhăn trên trán kia tựa hồ đều kể lại một đoạn lịch sử tang thương,trên mặt Giáo Tông Bệ Hạ lộ vẻ tươi cười bình thản, nụ cười kia như gió xuândường như có thể thổi vào nội tâm, làm người khác cảm thấy thanh tân sảngkhoái.

Tuy nhiên, điều chân chính làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy rung động lại làđôi mắt sáng như sao của ông lão.

Trong đôi mắt ấy, Doanh Thừa Phong thấy được một màu đen.

Đôi con ngươi đen này phảng phất như có vô tận ma lực, làm cho người khác vừanhìn thấy liền lập tức hãm sâu trong đó khó có thể thoát.

Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi mà nhìn ông lão, hắn dường như nhìn thấyđược gì đó từ trong mắt đối phương.

Đây là một cảm giác căn bản không có cách nào hình dung được, toàn bộ tinh thầncủa hắn đều tập trung vào đó, dường như muốn vĩnh viễn nhìn tiếp.

- Trong con người của ngươi, ta cảm ứng được lực lượng của quang minh.

Đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai hắn.

Tinh thần của Doanh Thừa Phong chấn động, lập tức thanh tỉnh lại, lưng hắn nháymắt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Khi một lần nữa nhìn về phía phía ông lão, ánh mắt hắn lập tức liền có thêm mộttia kính sợ, tuy rằng hắn không nhìn ra được thực lực của ông lão này cao nhưthế nào, nhưng chỉ bằng một đôi mắt này cũng đã đủ để ông ta làm khuất phục bấtcứ kẻ nào rồi.

Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nhìn, nói:
- Ngươi là đứa con của quang minh, là niềm kiêu ngạo của Thánh giáo chúng ta.

Sau lưng Giáo Tông, một số người lập tức yên tâm.

Giáo Tông Bệ Hạ có một đôi mắt có thể thấu rõ hết thảy mọi việc, nếu ông ta nóitrong con người Doanh Thừa Phong có lực lượng quang minh, như vậy thằng nhãinày liền chắc chắn sẽ không là truyền nhân của thế giới bóng tối.

Từ nay về sau cũng sẽ không còn có người nghi ngờ thân phận của Doanh ThừaPhong rồi.

Kỳ thật, dựa vào thiên phú và thực lực mà Doanh Thừa Phong bộc lộ ra trong lĩnhvực rèn tạo, chỉ cần hắn không hoàn toàn là con trai của bóng tối, Quang minhgiáo tông sẽ tìm mọi biện pháp để kết nạp hắn.

Hiện giờ, cái nhìn này của Giáo Tông Bệ Hạ chẳng qua là một lần xác định vàtổng kết thôi.

Doanh Thừa Phong cụp mắt xuống, không dám coi thường mà nhìn thẳng vào mắt ônglão nữa. Hắn nhỏ giọng nói:
- Giáo Tông Bệ Hạ, đẹ tử là truyền nhân cách đời của Thánh giáo tiên Đại kỵ sĩvương đại nhân. Hôm nay may mắn được tiến vào Thánh Vực, muốn trở về Thánhgiáo, mời bệ hạ tán thành.

Giáo Tông Bệ hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đang ở Linh Vực nhưng tâm nhớ Thánh giáo, được, rất tốt. Thánh giáo chúng tachính là nhờ có những đệ tử kiệt xuất như các ngươi mới có thể ngày càng đilên, phát triển không ngừng.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi hơi nhếch lên, hắn thầm nhủ trong lòng, khôngngờ Quang Minh thánh giáo cũng làm mấy việc lễ tiết khách sáo này, thật là làmcho người khác bất ngờ.

Trước một ngày, Giáo Tông Bệ Hạ đã phái người đến, cùng lúc dạy lễ nghi cũngsắp xếp trước đoạn đối thoại này.

Lúc này, Doanh Thừa Phong chẳng qua là rập khuôn đọc thuộc lòng theo mà thôi.

Trong lòng hắn làm gì có nửa phần ngưỡng mộ và trung tâm đối với Thánh giáo nàođâu.

Thật ra, không chỉ có Doanh Thừa Phong như thế, mà ngay cả Linh Tháp chân nhân,con cháu ruột thịt của vị tiên Đại kỵ sĩ vương kia, đều đối với Thánh giáo kínhnhi viễn chi.

Bởi vì khi chúng kỵ sĩ vương tìm đến bọn hắn cũng chẳng mang lại cho bọn hắnlợi lộc gì, ngược lại muốn giành lấy Linh Vực Sơn Hà Đồ.

Chỉ dựa vào điều này, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không có chút thiện cảm nào vớiQuang Minh thánh giáo.

Nhưng hiện giờ tình thế mạnh hơn người, Doanh Thừa Phong chỉ đành bỏ qua sự oánhận đối với chúng kỵ sĩ vương, tạm thời gia nhập Thánh giáo, lấy Thánh giáo làmlá chắn bảo vệ địa bàn và bảo vật của mình.

Sau khi nói mấy câu, Giáo Tông Bệ Hạ thân thiết cầm tay Doanh Thừa Phong, haingười sóng vai đi vào đại sảnh cung điện.

Tuy rằng thân phận của rèn đại sư cao quý, nhưng cũng không thể sánh với GiáoTông đại nhân.

Mà hôm nay thì khác, Giáo Tông Bệ Hạ đến Rèn tạo Thánh Điện chính là để sắcphong cho Doanh Thừa Phong, cho nên hôm nay vượt quá giới hạn cũng không có aichỉ trích.

Ở trên đại điện, Giáo Tông Bệ Hạ hài lòng gật đầu, nói:
- Doanh Thừa Phong, lòng trung thành của ngươi đã làm Quang Minh Thần cảm động,cho nên mới cho ngươi tìm được tới Thánh giáo.

Doanh Thừa Phong cúi đầu, cung kính đáp lại, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, taxui xẻo tám đời mới đến Thánh giáo.

- Ta đại biểu Quang Minh Thần tiếp nhận ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ vươn một bàn tay già cỗi, nhẹ nhàng chỉ vào trên đỉnh đầu củaDoanh Thừa Phong, nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là một thành viên của Thánh giáo.

- Vâng, đa tạ bệ hạ.
Doanh Thừa Phong khẽ thở ra một hơi, nói.

Giáo Tông Bệ hạ tiếp tục nói:
- Những gì ngươi đã làm ở Rèn tạo Thánh Điện, thần linh đã biết được.
Trên mặt ông ta lộ một tia ý cười vui vẻ, nói:
- Dưới sự chỉ dẫn của thần linh, ngươi đã đạt được năng lực rèn tạo vượt xacùng cấp, đây là việc vui lớn của Thánh giáo chúng ta.

Doanh Thừa Phong hơi hơi giật giật mí mắt, thầm nghĩ trong lòng, thuật rèn tạocủa ta thì có can hệ gì tới thần linh, vị thần linh có lẽ có này cũng quá mặtdày đi.

Tuy nhiên, lúc này vẻ mặt hắn nhưng lại vô cùng thành kính, hắn nói:
- Hết thảy đều nhờ có Quang Minh Thần chỉ dẫn.

Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng mà vung tay lên, Khấu Nhuệ lập tức tiến lên, trên taybưng một cái khay do bạch ngọc điêu khắc tạo ra, mà ở trên khay lại bày một cáiQuang Minh chi Dực.

Cái Quang Minh chi Dực này chính là Thiên Kỵ linh khí do Doanh Thừa Phong rèntạo ra.

Tuy rằng vật này đã được đưa cho Văn Tinh, nhưng trong buổi lễ quan trọng ngàyhôm nay, Văn Tinh tự nhiên là kính dâng nó ra mà không có câu oán hận nào.

- Doanh Thừa Phong, ngươi đã rèn tạo ra được một món Thiên Kỵ Thánh Khí tronglúc khảo hạch.
Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ hòa ái nhưng tiếng nói của ông ta lại hùng hồn vangvọng:
- Chúc mừng ngươi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngươi chính là rèn đại sư củaQuang Minh thánh giáo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.