Tiếng gào thét phẫn nộ và bi thương vang lên trong hang núi tối mịt.
Một cây nho mặt quỷ có đường kính dài đến mười trượng lắc lư cơ thể khổng lồ. Hung hăng nện khuôn mặt hoa lên vách đá xung quanh. Trên khuôn mặt xấu xí đó tràn đầy vẻ thống khổ. Mà mỗi lần va chạm đều giống như cái búa tạ nện xuống, đập vách đá ra một cái hố sâu khổng lồ.
Bên cạnh cây nho mặt quỷ khổng lồ đó, còn có hơn mười cây nho mặt quỷ nhỏ hơn. Chúng đang sợ hãi nhìn chủ nhân của mình phía trước phát điên.
Sau chừng nữa ngày, cây mây mặt quỷ khổng lồ đó cuối cùng rơi vào kiệt sức, dần dần bình tĩnh trở lại.
- Chủ nhân, ngài là… một cây mây mặt quỷ hơi nhỏ hơn một chút rụt rè hỏi.
Cây mây mặt quỷ lớn gào rít: - A, không ngờ phần thần phách mà ta phóng ra đã diệt tuyệt rồi.
- Không thể. Cây mây mặt quỷ phía dưới điên cuồng la hét: - Chủ nhân, thần phách của ngài hùng mạnh như vậy, lại là ký sinh trong tâm linh của một vị kỵ sĩ trưởng, sao có thể bị tiêu diệt chứ.
Thần tình trên mặt của mây mặt quỷ khổng lồ cực kỳ dữ tợn. Nhưng lúc đối diện với truy hỏi của cường gỉa đồng tộc, lại cố gắng kìm nén cơn tức, nói: - Bản vương cũng không biết, nhưng luồng thần phách đó quả thật biến mất rồi. Cho nên bổn vương mới không thể xác định rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cây mặt quỷ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Bộ tộc bọn chúng trời sinh dị bẩm, có năng lực cường đại. Một khi thành niên, ít nhất cũng tước vị cấp bậc cường giả. Nhưng chính vì có sức mạnh cường đại như vậy, cho nên bọn chúng luôn cao ngạo. Ở phương diện nào đó cách làm việc cũng kém hơn một chút.
Một lát sau, cây mây mặt quỷ đặc biệt khổng lồ đó kêu lên: - Đi liên lạc tên đó cho ta, ta muốn có một câu trả lời đích đáng.
- Dạ
Lập tức có một cây mây mặt quỷ lấy ra một viên đá lớn. Dưới viên đá lớn đó, có khắc một bí trận thượng cổ đặc biệt.
Bí trận này có công năng đặc biệt, có thể liên lạc được với một bí trận khác cách nhau một khoảng không nhìn thấy.
Há to cái miệng khổng lồ, cây mây mặt quỷ phun ra một luồng tinh khí, rơi lên bí trận. Nhất thời, đường cong bí trận bắt đầu xoay tròn, hơn nữa càng ngày càng nhanh. Tới cuối cùng, những đường cong này bất ngờ xoay quanh một cái kính khổng lồ.
Trong miệng cây mây mặt quỷ đang lẩm bẩm niệm. Sau hồi lâu, mặt kính run lên, xuất hiện một cái bóng người đầu đội đấu lạp (nóng tre rộng vành).
- Quỷ Kiểm Đằng Vương (cây mây mặt quỷ chúa),ngươi tìm ta có chuyện gì. Bóng người đó chậm rãi hỏi.
Trong mắt của Quỷ Kiểm Đằng Vương léo ra ý oán hận, nói: - Cung cấp tình báo giả, hừ, luồng thần phách của ta tới đâu rồi, trong trận quyết đấu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bóng người đó mải mai không hề đếm xỉa đến kêu gào của Kiểm Đằng Vương, y trầm giọng nói: - Ta cũng không biết thần phách của ngươi đi đâu. Nhưng ta có thể nói cho ngươi một tin tức tốt. Y dừng lại một chút, nói: - Lúc thần phách của ngươi đột nhập vào trận quyết đấu, bị hai kỵ sĩ vương điện hạ cảm ứng được, cho nên bọn họ lập tức tới.
Cây mây mặt quỷ khổng lồ ngẩn ra, nói: - Nói như vậy, là hai vị kỵ sĩ vương đó xuất thủ, giết chết luồng thần phách đó của ta rồi.
Nó tuy bản tính cao ngạo, nhưng cũng không phải không biết tốt xấu.
Quang Minh thánh giáo nhân số nhiều vô kể, cho dù là thần linh cũng không dám nói quen biết hết tất cả mọi người. Những kỵ sĩ vương có thể hiển lộ từ trong vô số người, tuyệt đối là đứng hàng long phụng trong những người thuộc tầng lớp cao nhất.
Hai vị kỵ sĩ vương điện hạ liên thủ, đừng nói nó chỉ truyền luồng thần phách ra ngoài, cho dù là bản thể nó giáng lâm, cũng duy chỉ có ôm đầu chịu chết.
Chỉ là, làm nó cảm thấy không hiểu là, tại sao lúc thần phách của mình nhìn thấy kỵ sĩ vương vẫn không có chạy trở về.
Nếu nó lập tức phá vỡ không gian mà chạy, cho dù là kỵ sĩ vương điện hạ cũng chưa chắc truy đuổi trong không gian hỗn loạn.
Nhưng, bóng người đó lại thản nhiên nói: - Giết chết đồng bọn của ngươi, cũng không phải hai vị kỵ sĩ vương đó, mà là đối tượng ngươi muốn ám sát, Doanh Thừa Phong.
- Cái gì?
Cây mây mặt quỷ khổng lồ buông tiếng gào thét. Những cây mây mặt quỷ còn lại lắc lư thân hình, cũng gào thét theo.
Doanh Thừa Phong chỉ là một Linh Sư Tử Kim Cảnh sở trường rèn thánh khí mà thôi, sao có thể giết chết thần phách của vua chúa.
Tuy đó chỉ là một phần thần phách, hơn nữa lực lượng truyền tới cũng không hùng mạnh. Nhưng suy cho cùng là thần phách của vua chúa, đừng nói là Tử Kim Cảnh, cho dù là trong đồng cấp, cũng tuyệt đối là rất hiếm hoi
Đương nhiên, nếu vua chúa đích thân giáng lâm, vậy chính là một cường giả cấp bậc kỵ sĩ vương.
Nhưng nếu Quỷ Kiểm Đằng Vương thật sự đích thân giáng lâm, vậy cho dù giết chết tên ngoài người tiền đồ vô lượng đó rồi, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi Quang Minh thánh giáo
Trong Quang Minh thánh giáo, cao thủ như mây, cường giả như mưa. Tồn tại tương đương như Quỷ Kiểm Đằng Vương, ít nhất có trên trăm. Nếu Quỷ Kiểm Đằng Vương đi, đó chính là bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.
Doanh Thừa Phong tuy là một thiên tài rèn tuyệt đỉnh, nhưng cũng không đáng cho Quỷ Kiểm Đằng Vương dùng tính mang ra trao đổi
Một lát sau, Quỷ Kiểm Đằng Vương trầm ngâm nói: - Một loài người Tử Kim Cảnh, làm sao có thể giết chết thần hồn của bản vương.
- Hừ, thủ hạ hắn có là một vật cưỡi tước vị cường đại. Và Doanh Thừa Phong phối cho vật cưỡi này cả bộ thánh khí và một bộ thánh binh Thiên Kỵ. Cái bóng đó lạnh lùng nói: - Tổ hợp như vậy, ngài cho rằng phải chăng có thể đối kháng thần phách của ngài.
Sắc mặt của cây mây mặt quỷ hơi biến, tiếng kêu đó nhất thời tắt đi.
Một con vật dùng để cưỡi mà thôi, lại có thể trang bị cả bộ thánh khí và một món thánh binh Thiên Kỵ, lỗ tai của nó cũng không có nghe lầm.
- Ồ, loài người tên là Doanh Thừa Phong đó, quả nhiên là một thiên tài tuyệt đỉnh. Thật lâu sau, Quỷ Kiểm Đằng Vương phẫn nộ nói: - Tại sao ngươi không cung cấp tin tức thật.
Người đó bất đắc dĩ nói: - Thực lực chế luyện của hắn còn ngoài sự tưởng tượng của ta. Hơn nữa những thánh khí và thánh binh này đều là trong 5 ngày ngắn ngủi chế luyện ra. Ta cũng vừa nhận được tin tức.
Quỷ Kiểm Đằng Vương gật cái mặt hoa khổng lồ, nói: - Bỏ đi, một chút thần phách, xem là trả giá vậy. Nhưng… nó chậm giọng nói: - Nếu sau này Doanh Thừa Phong rời khỏi Quang Minh Thánh giáo, ngươi phải cung cấp tin tức rõ ràng.
- Được, bóng người không chút do dự nói: - Nhưng, ngươi cũng phải nhớ lời hứa của mình, giết hắn.
- Yên tâm, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, sao lại làm trái lời hứa chứ.
Bóng người chậm rãi gật đầu, chợt biến mất, tấm kính đó vỡ ra, lại biến thành một khối ngọc thạch không có sự sống.
- Chủ nhân, ngài thật định dễ dàng tiêu diệt loài người đó sao? Một cây mây mặt quỷ tiến lên hỏi.
Cây mây mặt quỷ khổng lồ cười lạnh nói: - Loài người đó có thể dễ dàng chế tạo ra thánh khí, sao có thể dễ dàng tiêu diệt, hừ. Chúng ta phải bắt sống hắn, bảo hắn chế tạo ra vô số thánh khí cho nhất tộc mặt quỷ chúng ta. Ha ha, giữ lại tính mạng của hắn, để hắn làm việc cực nhọc, có lẽ có thể làm hắn mang ơn chúng ta.
- Đúng vậy, chủ nhân vĩ đại, thật là nhân từ.
Từng tiếng hoan hô vang lên. Nho mặt quỷ khổng lồ đó nhắm nghiền đôi mắt, cảm nhận tất cả cái này.
Lúc này, ở bên kia của mặt kính, một lão giả có chòm râu dê giơ tay théo khăn che đầu xuống, lão khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: - Tiểu tử này, thật là làm người ta ngạc nhiên. Ngay cả ám sát Quỷ Kiểm Đằng Vương cũng có thể tránh được. Vận khí này cũng quá tốt rồi. Ây, đáng tiếc, từ nay về sau, bên cạnh hắn nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ, muốn tìm một cơ hội như vậy nữa, cũng tuyệt đối không thể.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, lão trông về phương xa, thần sắc trong mắt biến hóa khó lường.
Một lúc sau, cuối cùng lão cắn răng, hung hăng nói: - Linh Vực Sơn Hà Đồ, đây là hy vọng duy nhất ta thành thần, bất luận thế nào, ta cũng phải có được trong tay.
Trong Rèn Thánh Điện, Khấu Nhuệ nổi giận xông thiên nói: - Doanh Thừa Phong, sao ngươi có thể dễ dàng thả năm tên tiểu tử đó hả.
Doanh Thừa Phong chất phác cười, nói: - Khấu đại sư, nếu đổi là ông, ông định làm thế nào.
- Phí lời, đương nhiên là phanh thây vạn mãnh 5 tên này. Hoặc là… làm đồ ăn vặt cho Bá Vương của ngươi. Khấu Nhuệ phẫn nộ bất bình nói: - Rèn Thánh Điện của chúng ta lúc nào chịu thiệt thòi như vậy.
Bá Vương ở bên cạnh Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu. Tuy nó cũng không có đặc biệt thích thú gì máu thịt của loài người. Vừa nghĩ tới máu thịt tràn đầy linh lực trên người năm kỵ sĩ trưởng đó, miệng không nhịn được chảy ra nước bọt.
Đây chính là năm cường giả cấp đồng, nếu thật sự ăn chúng, năng lực của mình ít nhất có thể tăng một mảng lớn.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Khấu đại sư, năm người bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng là gì
Nểu để bọn kỵ sĩ trưởng nghe thấy lời phê bình này, sợ là sẽ lệ rơi đầy mặt.
Kỵ sĩ trưởng đấy, đây là kỵ sĩ trưởng hùng mạnh, lại bị nói là không đáng là gì…
Ngoại trừ chủ các điện, kỵ sĩ vương của các đoàn kỵ sĩ, chúng đại sư các điện, sợ là cũng không có ai dám không che miệng như vậy.
Nhưng Khấu Nhuệ lại chậm rãi gật đầu, rất đồng tình với chuyện này.
- Khấu đại sư, kỳ thật vãn bối đang nghi ngờ, sau lưng chuyện này có kỳ quái khác. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
Khấu Nhuệ ngẩn ra, nói: - Ngươi nói cái gì
- Vãn bối vừa vào Thánh giáo, ngay cả Giáo Tông Bệ Hạ cũng chưa từng ban hạ danh hiệu đại sư. Một ngoại tộc như vậy lại làm sao có thể chăm chăm vãn bối chứ. Doanh Thừa Phong khuyên giải: - Hơn nữa vãn bối có thù oán với Thượng Kiệt, đồng thời chuyện khiêu chiến y càng là rất ít người biết. Không ngờ cây mây mặt quỷ lại đúng lúc như vậy bám vào trong lòng y. Ha ha, tất cả cái này kỳ thật là quá trùng hợp.
Khấu Nhuệ hạng người thông minh, sắc mặt của lão cực kỳ ngưng trọng, nói: - Ngươi nghi ngờ, có nội ứng?
Trong Quang Minh Thánh giáo, lại có nội ứng của nhất tộc cây mây mặt quỷ, đây là chuyện làm người ta kinh hãi cỡ nào.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhắc lại toàn bộ lời nói của cây mây mặt quỷ: - Lúc đó cây mây mặt quỷ tuyệt đối sẽ không nói dối. Cho nên con cho rằng, có lẽ là có một vị kỵ sĩ vương điện hạ có vấn đề, nhưng… Hắn dừng lại một chút, nói: - Vị kỵ sĩ vương điện hạ này chưa chắc là kẻ phản bội Thánh giáo.
Đôi mắt của Khấu Nhuệ sáng lên, chuyện này đã liên lụy đến kỵ sĩ vương, tất nhiên không thể làm qua loa.
Nhưng Doanh Thừa Phong nói không sai. Kỵ sĩ vương này chưa chăc là phản giáo, mà là cố ý nhắm vào Doanh Thừa Phong.
Vừa nghĩ tới Linh Vực Sơn Hà Đồ trên người Doanh Thừa Phong, trong lòng của Khấu Nhuệ nhất thời có chút suy nghĩ
Lão chậm rãi gật đầu, nói: - Thừa Phong, ngươi yên tâm đi, Rèn Thánh Điện trước sau đều là hậu thuẫn của ngươi. Hừ, nếu tên này thật sự tiết lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ để ngươi nợ máu trả bằng máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]