Sắcmặt của Doanh Thừa Phong và Văn Tinh đều biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Kỵ SĩTrưởng cũng có chút ác liệt, sắc bén.
Nhưng người Kỵ Sĩ Vương này lại hai tay ôm ngực, vẻ mặt không thèm để ý, trênmặt lại mang theo vẻ châm chọc như có như không.
Mồ hôi trên trán tiểu nhị kia chảy ròng ròng, vội vàng tiến lên nói: - Hai vị, vị này chính là Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân. Lời nói của hắn tuy rằng rất thấp nhưng mọi người trong phòng đều nghe rõ ràng.
Kỵ Sĩ Trưởng chính là cường nhân tước vị, thân phận địa vị được tôn sùng, hơnxa so với Tử Kim Cảnh bình thường.
Tuy rằng trong tay Văn Tinh có lệnh bài của điện Thánh Nữ khiến nhóm Kỵ SĩTrưởng không dám quá mức, nhưng châm biếm trào phúng vào câu thì lại không gặpphải phiền toái gì cả.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: - Xin hỏi vị đại nhân Kỵ Sĩ Trưởng này xưng hô như thế nào?
Kỵ Sĩ Trưởng kia là một vị Kỵ Sĩ trung niên có sắc mặt hơi vàng, hắn kiêu ngạocười, nói: - Bổn tọa là Thượng Kiệt, ngươi là muốn khiêu chiến với ta sao?
Ba vị Kỵ Sĩ Vương còn lại đều không kìm được mà cười, nếu Doanh Thừa Phong muốnkhiêu chiến như lời hắn nói thì đây tuyệt đối là tự tìm đường chết.
Nhưng đều khiến tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Doanh Thừa Phong lạinghiêng nghiêng đầu, rõ ràng là đang rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Văn Tinh vội vàng nói: - Thôi đi.
Nàng biết ranh con này rất rõ, tuy rằng tiểu tử này rèn tạo ra được linh khíThiên Kỵ nhưng tu vi của hắn lại chỉ là Tử Kim Cảnh, làm sao có thể chống lạicường nhân tước vị được chứ?
Doanh Thừa Phong khoát tay áo nói: - Không sao cả. Hắn nghiêng đầu nói: - Theo tại hạ được biết thì lúc Kỵ Sĩ chiến đấu có thể mang theo vật cưỡi củamình phải không?
Thượng Kiệt ngẩn ra, cười ha ha nói: - Tiểu tử, ngươi có vật cưỡi tước vị sao?
Vật cưỡi cấp tước vị chính là linh thú cấp tước vị, mà mỗi một linh thù đều cựckỳ hùng manhh, cho dù không có linh giáo Linh Binh phòng thân thì nhóm linh thúcũng có thể nương theo năng lực thiên phí mà chống lại với cường nhân nhân loạicùng cấp.
Nhưng linh thú có bản tính cao ngạo, linh thú cấp tước vị lại càng cao ngạo hơnthế.
Trừ phi là cường nhân Kỵ Sĩ Vương đứng ở trong cuộc sống đỉnh phong, nếu khôngthì chúng nó chắc sẽ không thần phục với ai cả.
Tiểu tử trước mắt này chỉ là Tử Kim Cảnh, nếu nói hắn có một linh thú cấp tướcvị thì căn bản sẽ không có người tin tưởng.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, hắn vung tay lên, trong tay có thêm một thanhtrường kiếm. Lưu quang của thanh trường kiếm này văng khắp nơi, hàn khí bứcngười, lóe ra hào quang nhè nhẹ khiến lòng người kinh hãi.
Ánh mắt của vài vị Kỵ Sĩ Trưởng khẽ ngưng tụ, bọn họ chăm chú nhìn vào phíatrên của Hàn Băng trường kiếm, gần như còn hiện lên một chút tán thưởng.
Tuy rằng kiếm này chưa đạt tới cấp tước vị nhưng linh tính và hàn khí lộ ratrên thân trường kiếm, đã làm cho bọn họ cảm ứng được một tia uy hiếp.
Vài người trao đổi ánh mắt nghi ngờ, trong lòng đều âm thầm cục cục khôngngừng.
Tiểu tử này nếu đã có được một Linh Binh Tử Kim Cảnh như thế thì sao lại khôngcó thánh tệ mua linh dược chứ?
Linh đan thích hợp với tiểu tử này tuy rằng cũng có giá trị xa xỉ, nhưng khôngthể bằng với trường kiếm có linh khí kinh người trong tay hắn được.
Thế nhưng vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe lên trong mắt của bọn họ, sau đó liền bịmột luồng lửa giận chiếm cứ.
Sau khi Doanh Thừa Phong lấy ra Hàn Băng trường kiếm, nhẹ nhàng rạch một đườngtrên ống tay áo.
Lập tức, một mảnh ống tay áo bay lên, dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phongliền bay về hướng Thượng Kiệt.
Phương thức khiêu chiến giữa Kỵ Sĩ có rất nhiều, bình thường nhất chính là đemgăng tay Kỵ Sĩ của mình ném tới hướng đối phương. Doanh Thừa Phong tự nhiênkhông có găng tay Kỵ Sĩ, cho dù có thì hắn cũng tuyệt đối luyến tiếc vứt rangoài.
Nhưng ý tứ khi cắt ống tay áo cũng không khác, vài Kỵ Sĩ Trưởng đều hiểu rõ ýtứ của hắn, sắc mặt đều có chút khó coi.
Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, mỉm cười nói: - Các hạ sẽ không trốn tránh chứ?
Thượng Kiệt nhếch miệng cười, trong đôi mắt tràn ngập sát khí, hắn gật đầu thậtmạnh, nói: - Được, bảy ngày sau bổn tọa sẽ chờ ngươi trên đài quyết đấu.
Hắn vung tay áo lên, xoay người rời đi.
Ba người còn lại đều lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại quét qua Doanh ThừaPhong, sau đó liền rời đi.
Bọn họ tới đây là để mua một it dan dược. Nhưng gặp tiểu tử Doanh Thừa Phongkhông biết trời cao đất rộng này, dám lấy tu vi của Tử Kim Cảnh khiêu chiến vớiKỵ Sĩ Trưởng, tự nhiên là làm bọn họ mất hứng mà về.
Có một quy tắc cụ thể trong việc khiêu chiến Kỵ Sĩ.
Nếu như Kỵ Sĩ bị người có cấp bậc thấp hơn khiêu chiến thì đó chính là một sựlàm nhục vô cùng lớn.
Sỡ dĩ Thượng Kiệt rời đi là bởi vì hắn cố gắng hết sức khắc chế phẫn nộ củamình. Nếu hắn kiềm chế không nổi mà trực tiếp giết chết Doanh Thừa Phong ở chỗnày thì kết cục của hắn sẽ không quá hay.
Khiêu chiến Kỵ Sĩ, ngay cả phải chết thì cũng muốn chết ở trên trận quyết đấu.
Sắc mặt của ba vị tiểu nhị kia trắng bệch, trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa ánhmắt của bọn họ nhìn về phía Doanh Thừa Phong lại quái dị vô cùng, gần như làkhông khác gì đối đãi với người chết.
Tuy rằng Văn Tinh không đến mức thất kinh nhưng vẫn lôi kéo Doanh Thừa Phong,thấp giọng nói: - Thừa Phong, sao ngươi lại lỗ mãng như thế chứ?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, chuyển đề tài nói: - Văn tỷ, người này đã biết chúng ta đến từ điện Thánh Nữ nhưng vẫn nói tràophúng như cũ. Ha ha, quan hệ của hắn và các ngươi chắc là rất ác liệt nhỉ.
Văn Tinh chần chừ một chút, nói: - Các phe phái trong Thánh giáo san sát nhau, có rất nhiều Thánh Điện thân cậnvới điện Thánh Nữ của chúng ta, nhưng có rất nhiều Thánh Điện kết thù hận vớichúng ta. Có lẽ hắn là một trong số đó.
Tươi cười trên mặt Doanh Thừa Phong không thay đổi, nói: - Văn tỷ, ngươi yên tâm, người này là một người ngu ngốc, chúng ta không cần đểý tới.
- Cái gì? Văn Tinh khó hiểu hỏi.
Mắng một cường nhân tước sị Kỵ Sĩ Trưởng là ngu ngốc, sợ là cũng chỉ có tiểu tửlớn mật to gan trước mắt này thôi.
Doanh Thừa Phong cười híp mắt noí: - Tên kia ngay cả tên của ta cũng không thèm hỏi, đến lúc đó ta trốn đi để mộtmình hắn ở trên trận quyết đấu.
- Ngươi… Văn Tinh dở khóc dở cười nói: - Ngươi ở trong Thánh giáo khiêu chiến với hắn, mà hắn cũng đã tiếp nhận rồi,như vậy thì khiêu chiến của các ngươi cũng sẽ bị Quang Minh chi thần chú ý, cănbản chính là không cách nào tránh khỏi.
Doanh Thừa Phong rùng mình nói: - Thật sao?
- Ừ. Văn Tinh không chút do dự nói: - Nếu như đến lúc đó ngươi không đánh mà chạy, như vậy thì Quang Minh chi thầnsẽ đánh trừng phạt xuống, thậm chí còn cướp đoạt tính mạng của ngươi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lúc này mới ngưng trọng, thật ra hắn cũng không sợmột Kỵ Sĩ Trưởng. Nhưng đối với thần linh trong truyền thuyết thì lại có kiêngkị rất lớn.
- Ai. Văn Tinh cười khổ lắc đầu nói: - Ta trở về khẩn cầu Thánh Nữ điện hạ ra tay, mời nàng ra tay giúp ngươi miễnđi trận quyết đấu này.
Doanh Thừa Phong vội vàng xua tay nói: - Không cần. Hắn thấp giọng nói: - Văn tỷ, ngươi đừng quên bên cạnh ta còn có Bá Vương.
Bá Vương chính là quái thú bát trảo biến hóa thành.
Văn Tinh do dự một chút, sắc mặt có chút tốt lên.
Nàng và Bá Vương ở chung trong một thời gian ngắn, tự nhiên biết được đây khôngphải là linh thú bình thường vừa mới thăng cấp. Thực lực của nó vô cùng cườngđại, ngay cả gặp được Kỵ Sĩ Trưởng lâu đời thì cũng có thể ứng phó được.
Thế nhưng một lát sau, nàng vẫn lắc đầu nói: - Không ổn, một khi tiến vào vòng quyết đấu thì sẽ không ai có thể can thiệpđược. Như vậy quá nguy hiểm.
Doanh Thừa Phong liếc mắt, bất đắc dĩ nói: - Văn tỷ, nếu ta làm lộ ra thân phận thì cho dù để hắn chém, ngươi cho là hắncòn dám xuống tay sao?
Lúc này Văn Tinh lại sửng sốt trong nháy mắt, sau đó trên mặt lại xuất hiện mộtchút tươi cười vui mừng.
Nàng nhớ ra lúc này Doanh Thừa Phong đã không còn là một vô danh tiểu tốt mớitiến vào Thánh Vực nữa. Hôm nay hắn đã là Linh Sư Rèn cấp độ Đại sư hiếm cótrong Thánh Điện rèn.
Thân phận vô cùng quý báu như thế, vậy thì đúng như lời Doanh Thừa Phong nói,cho dù hắn không chút phòng hộ đứng yên cho người kia chém thì người đó tuyệtđối cũng sẽ không dám động thủ.
- Ngươi. Văn Tinh oán hận lườm hắn một cái, lúc này mới biết tiểu tử này suy nghĩ thậtxấu xa.
Biết rõ đối phương không dám hạ thủ, nhưng cố tính đi khiêu chiến, đây khôngphải là ức hiếp người hay sao?
Thế nhưng ở trong lòng Văn Tinh lại có chút mong đợi. Không biết sau khi vị KỵSĩ Trưởng Thượng Kiệt kia biết được thân phận của Doanh Thừa Phong sẽ có vẻ mặtthế nào.
Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, tuy rằng hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: - Văn tỷ, tiền giao dịch ở nơi này là thánh tệ sao, cho ta mượn dùng một ít đi,sau này ta sẽ dùng thánh khí hoàn lại.
- Hừ. Văn Tinh ném ra một khối ngọc bài nói: - Ngươi cứ dùng đi, dù sao thì ngươi cũng còn nợ ta một bộ linh khí mà.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, đi tới trước mặt mấy tiểu nhị, lấy tay vẻ ra mộtcái. Tên của đan dược trong ngọc thạch lập tức bắt đầu chuyển động.
- Ta muốn có vài loại đan dược này, số lượng đều ở phía trên. Doanh Thừa Phong nhét ngọc bài vào trên tay một người, nói: - Động tác nhanh lên chút đi, ta còn muốn đi tới một nơi nữa.
Trong lòng ba tiểu nhị thầm mắng, nhưng lại nhận thức được hành động vĩ đại dámkhiêu chiến với Kỵ Sĩ Trưởng của người này thì hẳn là rất ngang ngược. Bọn họkhông dám kéo dài, nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ hết mọi đan dược hắn cần.
Sau đó bọn họ nhẹ nhàng lấy ngọc bài xoạt một tiếng trên một khí cụ, rồi lạicung kính trả lại.
Doanh Thừa Phong cất kỹ tấm thẻ tín dụng của thế giới linh đạo, một chút cũngkhông có ý muốn trả lại cho Văn Tinh. Mà Văn Tinh cũng chẳng quan tâm, nàngkhông hề có chút cảm giác gì khi hắn tiêu nhiều thánh tệ như vậy.
- Đan dược đã mua xong rồi, giờ chúng ta đi mua chút nguyên liệu đi. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
- Nguyên liệu sao? Văn Tinh khẽ giật mình, có chút tức giận nói: - Ngươi nên nắm chặt thời gian để tu luyện thì hơn, bảy ngày sau cần phải cẩnthận một chút.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Văn tỷ yên tâm, hiện tại ta đi mua nguyên liệu chính là để tạo ra một bộthánh khí.
Đôi mắt của Văn Tinh sáng ngời nói: - Bá Vương sao?
- Không sai. Doanh Thừa Phong kiêu ngạo nói: - Ta muốn nhìn thử, một khi Bá Vương đã mặc giáp thì Thượng Kiệt kia còn có thểchiến đấu bao lâu?
- Được. Văn Tinh gật đầu, suy nghĩ một chút liền nói: - Nguyên liệu tốt nhất ở trong Thánh giáo đều được nắm giữ ở Thánh Điện rèn,thế nhưng đại đa số nguyên liệu đều có thể tìm được trong các cửa hàng linh khíbình thường. Đúng lúc trên con đường này có một nhà của Thánh Điện rèn được bốtrí như một cửa hàng linh khí, ta dẫn ngươi đi.
Hai người không chần chừ thêm nữa, sau khi rời khỏi cửa hàng đan dược liền điđến cửa hàng linh khí cách đó không xa.
Nhưng lúc hai người bọn họ cùng bước vào cử, lại không hẹn mà trì hoãn lại mộtchút.
Không phải oan gia không gặp nhau, ở bên trong cửa hàng này, bốn người nhómThượng Kiệt đang quay đầu lại nhìn xung quanh, tầm mắt của hai đội đan vàonhau, trong hư không dường như còn tóe lên một tia lửa không nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]