Trên hồ nước thoáng đãng hoa lệ, một lớp sương khói bay lững lờ, khiến cho cả mặt hồ chìm đắm trong vẻ mĩ lệ của một màn mưa bụi mông lung.
Văn Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh hồ, với một chút do dự, nàng cúi thấp đầu cung kính nói:
- Điện hạ, Văn Tinh đã phụng mệnh quay trở về.
Một giọng nói mỹ diệu tuyệt luân vọng lên từ trong hồ nước:
- Văn Tinh, ngươi làm tốt lắm.
Đạo âm thanh này nhẹ nhàng êm tai nhưng lại hàm chứa một uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Văn Tinh nghiêm túc nói:
- Tạ ơn điện hạ khen ngợi.
Tấm rèm tơ rủ xuống trên mặt hồ chầm chậm được vén ra, để lộ một thân hình uyển chuyển. Nàng chậm rãi bước ra từ trong hồ nước, thân thể lấp lánh ánh sáng tinh khiết vô ngần đến mức chói mắt.
Văn Tinh cúi thấp đầu hơn nữa, dường như sợ rằng ánh mắt của của mình sẽ vô lễ với nữ tử trước mắt, ngay cả hô hấp của nàng cũng chở nên chậm chạp.
Với sự giúp đỡ của các thị nữ, nữ tử này khoác lên người một lớp sa mỏng, che phủ đi hoàn toàn ngọc thể không chút tì vết của mình.
- Văn Tinh à, tên Doanh Thừa Phong kia quả đúng như ngươi nói, rất có giá trị bồi dưỡng đó.
Nữ tử lười nhác nằm trên giường ngọc, trên khóe môi xuất hiện một đường cong mỹ lệ.
Văn Tinh khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
- Điện hạ, người gặp hắn rồi ư?
Thánh Nữ điện hạ chậm rãi lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2077050/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.