🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- A!
Trên mặt của Trúc Khang Đức lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên cổ quái. Một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng, thương hại nói:
- Vận may của ngươi quá... may mắn.

Trận Vận chuyển là lợi dụng sức mạnh không gian, bình thường tuyệt đối sẽ không bị lỗi.

Nhưng, một khi Trận Vận chuyển bị lỗi, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Khi Doanh Thừa Phong đang tiến hành vận chuyển giao giới thì bị lỗi, gần như chính là kết cục thập tử nhất sinh. Nhưng cuối cùng bị đưa đến nơi này, dù sao vẫn giữ lại được tính mạng, đây cũng là điều may mắn trong nỗi bất hạnh.

Cho nên, câu cuối cùng của Trúc Khang Đức mới có thể nói hắn may mắn.

Doanh Thừa Phong xoa xoa đầu, cười khổ nói:
- May mắn đó, chẳng thà ta không có.

Thật ra, hắn cũng biết rõ, sở dĩ hắn tới chỗ này, nhất định là do những Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh tác động. Có điều, không có bằng chứng, cho dù hắn nói ra, cũng phải có người tin tưởng mới được.

Trúc Khang Đức cười ha hả, hắn không nghi ngờ lời nói của Doanh Thừa Phong.

Bởi vì với tu vi và tuổi tác của Doanh Thừa Phong, ngoại trừ khả năng này ra, thật sự là gã không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Huống chi, hắn đã nhìn thấy sức mạnh ánh sáng trên người Doanh Thừa Phong, điều này chắc chắn không thể giả mạo.

- Lão đệ, ngươi tuổi còn trẻ đã thăng tiến Tử Kim Cảnh, tiền đồ sau này không thể đo lường được.
Trúc Khang Đức hé miệng trầm tư, sau một lát, nói:
- Hài, nếu ta có thể thuận lợi đột phá, thăng tiến Tước Vị, cũng có thể mang ngươi rời khỏi. Nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn không thể khám phá cửa ải cuối cùng, có thể thăng tiến Tước Vị hay không, vẫn là hai việc khác nhau.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng hắn chợt động, ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn vài phần.

- Trúc huynh, huynh nói gì, có thể mang ta rời khỏi?

Trúc Khang Đức cười khổ nói:
- Nếu ta có thể thăng tiến đến Tước Vị, tất nhiên có thể. Nhưng...
Hắn lắc đầu, thật sự chưa đủ lòng tin có thể đột phá.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong lóe sáng, nói:
- Trúc huynh. Ta nhớ luyện ngục kỵ sĩ có hai quy tắc, Tước Vị trở lên có thể ra mà không thể vào, dưới cấp Tước Vị có thể đi vào mà không thể đi ra.

Trúc Khang Đức bật cười khanh khách, nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng nếu ta có thể thăng tiến Tước Vị ở trong này, có thể xé rách không gian, khi đó mang theo một người đi ra ngoài, sẽ không có vấn đề gì.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi. Chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng.

Hắn đi ra bắt chuyện với người này. Vốn dĩ muốn hiểu rõ tình hình cụ thể trong luyện ngục kỵ sĩ.

Dù sao thì cũng có vẻ như trong khoảng thời gian ngắn hắn rất khó có thể ra ngoài.

Nhưng. Lúc này trong lòng hắn lại có ý tưởng khác.

Khẽ gật đầu với Trúc Khang Đức, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Tại hạ hiểu rồi, đa tạ Trúc huynh giải thích nghi hoặc.
Hắn cười ha hả nói:
- Tại hạ không quấy rầy Trúc huynh thí luyện nữa. Cáo từ!

Dứt lời, thân hình hắn chớp động, thi triển thân pháp quỷ ảnh tới cực hạn, rời đi trong nháy mắt.

Trúc Khang Đức nhìn hình ảnh hắn vội vàng rời xa, bất giác không thể hiểu nổi. Lúc đầu gã còn muốn mang theo đồng tông đệ tử có tiền đồ vô lượng này.

Nếu như vậy và gã may mắn đột phá, mang về tông môn, coi như là lập được đại công.

Đương nhiên, nếu không thể đột phá thì tất cả đều chỉ là hư ảo.

Nhưng, Doanh Thừa Phong lại không hề tiếp nhận lòng tốt, cứ như vậy vội vàng rời đi. Vào lúc này, trong lòng gã chợt nảy ra một ý niệm, hay là hắn có phương pháp rời nơi đây?

Chỉ có điều, ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên liền biến mất.

Một người trẻ tuổi vừa mới tiến cấp Tử Kim Cảnh, cho dù hắn có chỗ dựa vững chắc hơn nữa. Cũng không thể cho hắn bảo vật có một không hai, hơn nữa, quy định ngặt nghèo của luyện ngục kỵ sĩ làm sao dễ dàng phá bỏ, đây là việc mà ngay cả Giáo Tông Bệ Hạ cũng không thể làm được.

※※※※

Thân hình Doanh Thừa Phong nhanh như điện, chạy gấp về phía trước một canh giờ. Cho đến khi rời xa Trúc Khang Đức mới dừng lại.

Trên mặt hắn vui mừng không thể che dấu, cái tên Khí Linh Đan Lô đúng là làm hại người khác.

Hóa ra hai quy tắc nghiêm ngặt trong luyện ngục kỵ sĩ vẫn có kẽ hở.

Hắn đảo mắt một vòng, không nhìn thấy nửa bóng người, sức mạnh tinh thần truyền vào đồ trang sức tiến hành tra xét, cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Sau đó hắn lấy Linh Vực Sơn Hà Đồ ra.

Tuy quy tắc không gian nơi này đã có thay đổi thần kỳ, cho dù hắn không thể lợi dụng bản đồ này để rời khỏi. Nhưng, khi tinh thần lực của hắn xuyên vào trong đó, là có thể nhìn thấy cảnh tượng trong khe hở.

Trong biển lớn mênh mông, có một hòn đảo hoang.

Trên đảo hoang có rừng cây rậm rạp, sinh mạng tràn đầy.

Tuy nhiên, lúc này ở trên đảo hoang lại có hai sinh vật ngoại lai hùng mạnh. Sự tồn tại của bọn nó giống như hai nhà vô địch, phá vỡ một số sinh vật cuối cùng trên hòn đảo này.

"Gừ..."

Một tiếng rống to vang lên, bóng đen lách qua, quái thú Bát Trảo giãy dụa thân thể cao lớn, bay xuyên ra với tốc độ như chớp, tát bay một con mãnh hổ.

Rõ ràng nó chưa dùng tới khí lực, tuy con mãnh hổ đã bị đánh bay, nhưng không bị thương, sau khi thân thể lăn một vòng trên mặt đất lập tức bò lên. Sau đó, nó dựng thẳng đuôi, chạy trốn về hướng khác.

Thật ra con hổ này cũng là một con Linh Thú, khí tức trên người cuồn cuộn, đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh.

Linh Thú như vậy chắc chắn là đế vương trên đảo hoang, nhưng ở trước mặt quái thú Bát Trảo, ngay cả can đảm giương móng vuốt cũng không có.

Quái thú Bát Trảo há to cái miệng khủng bố, chặn ngay trước mặt con hổ bằng tốc độ nhanh hơn, lại tát bay con hổ.

Động tác của nó vô cùng thành thạo, dường như đã đã thực hiện vô số lần.

Mãnh hổ bị nó đánh bay mấy chục lần, rốt cục cũng kiệt sức nằm im trên đất, và xoay người lộ ra cái bụng mềm mại.

Quái thú Bát Trảo uể oải quay người lừ đừ rời khỏi.

Doanh Thừa Phong ở trên không quan sát rất thú vị, quái thú Bát Trảo sao lại rảnh rỗi như vậy chứ. Chà đạp Linh Thú trên đảo hoang tìm niềm vui, có vẻ như không hợp với tính cách của nó.

Khi ánh mắt chuyển động, Doanh Thừa Phong hơi giật mình, bởi vì hắn không tìm thấy bóng dáng Kim Cương Vương ở trong đó.

Chần chờ một chút, hắn truyền ý niệm xuống.

Quái thú Bát Trảo uể oải nằm trên bờ biển, nhàn nhã mà lười nhác phơi nắng. Đột nhiên, ánh mắt nó trừng lên, đứng mạnh dậy, đồng thời ngửa đầu nhìn về phía vũ trụ.

Bởi vì nó cảm ứng được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc, đây là khí tức của chủ nhân yếu ớt của nó.

Thật ra, trong suy nghĩ của nó, nếu đã rời khỏi cái nơi đáng ghét đó, vậy thì không nên nhận một con người nhỏ bé không bằng mình làm chủ nhân.

Xóa bỏ lời thề. Đối với nó cũng không tạo thành bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng mà, không biết tại sao Kim Cương Vương lại nổi điên, sau khi tới chỗ này, lại kiên trì phải đợi chủ nhân trở về.

Tuy nó không muốn, nhưng nhát gan không dám nói, dưới cái uy của Kim Cương Vương nó đành phải đợi trên hòn đảo nhỏ này mà cả ngày không có việc gì để làm.

Thú vui duy nhất chính là trêu đùa mấy con Linh Thú ít ỏi trên đảo.

Cho nên, sau khi cảm ứng được khí tức của Doanh Thừa Phong. Lập tức nó vô cùng hưng phấn.

- Bát trảo. Kim Cương đi đâu rồi?

Trong hư không, âm thanh của Doanh Thừa Phong vang lên rất nhỏ.

Quái thú Bát Trảo đảo mắt một vòng, nhưng không tìm được nơi Doanh Thừa Phong đang đứng. Lúc này trong lòng mới kính sợ. Nó thả ánh mắt xuống, nói:
- Kim Cương Vương nhàm chán quá nên xuống đáy biển chiến đấu với Linh Thú rồi.

Doanh Thừa Phong giật mình hồi lâu. Nói:
- Gọi nó về đây!

Quái thú Bát Trảo dạ một tiếng, nó quay thân hình to lớn, nhảy xuống biển.

Ngay sau đó, một làn sóng âm kỳ quái liền truyền đi trong nước biển. Âm thanh này không tạo nên uy thế trời long đất lở, nhưng sức mạnh kéo dài không dứt, dường như có thể truyền đến tận chân trời.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, quả nhiên những cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh này đều có tuyệt chiêu đặc biệt của bản thân.

Quái thú Bát Trảo quay đầu, nói:
- Chủ nhân, người tìm chúng ta làm gì vậy. Có phải có thể rời khỏi cái nơi đáng chết này rồi không?

Con ngươi của Doanh Thừa Phong đảo một vòng, nói:
- Bát trảo, nơi này là một Linh Vực, nhưng sức mạnh trời đất không dư thừa, các ngươi ở trong này cũng không thể thăng tiến Tước Vị.

Quái thú Bát Trảo gật đầu liên tục, nói:
- Ta đã sớm cảm ứng được.

- Vậy các ngươi có muốn thăng tiến Tước Vị không?

- Dĩ nhiên là muốn.
Quái thú Bát Trảo không do dự nói:
- Chúng ta có thể tiến vào Thánh Vực sao?

- Ha hả.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Ta tìm được một chỗ, nơi này tràn đầy sinh vật tà ác hùng mạnh. Chiến đấu với chúng nó có thể thăng tiến thực lực rất nhanh, đồng thời có thể đột phá đến cảnh giới Tước Vị ở nơi đây.
Dừng một chút, Doanh Thừa Phong chậm rãi hỏi:
- Ngươi có muốn đến đây không?

- Muốn!
Ánh mắt quái thú Bát Trảo sáng lấp lánh, mà ngay cả cái miệng rộng cũng chảy nước miếng.

Rời khỏi Động Tiên. Thăng tiến Tước Vị, chính là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời nó.

Hiện giờ đã hoàn thành một việc. Mà việc kia cũng có hy vọng, cho dù biết rõ trước mắt là đầm rồng hang hổ, nó cũng sẽ không do dự nhảy vào.

- Tốt!
Ngữ khí của Doanh Thừa Phong rất bình thản:
- Đợi sau khi Kim Cương trở về, ta liền mang bọn ngươi tới đây. Tuy nhiên...
Ngữ khí của hắn trở nên nghiêm túc:
- Nếu các ngươi không thể thăng tiến Tước Vị, sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi đây.

Quái thú Bát Trảo cười khặc khặc quái dị, nói:
- Người yên tâm, chỉ cần có đủ linh lực trời đất, nhất định chúng ta có thể thăng tiến Tước Vị.

Nó vô cùng tin tưởng vào bản thân và Kim Cương Vương.

Mà trên thực tế, nếu không phải bị hạn chế bởi quy tắc đặc biệt của Động Tiên, những lão già đã sống vô số năm như chúng nó đã có thể đột phá từ rất lâu rồi.

"Gừ..."

Đột nhiên, sóng nước phía xa bị phá vỡ, một thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, rơi mạnh xuống bãi cát.

Trong hư không rải rác một mảng nước biển, thấm ướt đất cát giống như một trận mưa giông.

Số đông sinh vật trên đảo hoang đều phát run, âm thanh uy nghiêm này khiến chúng không dám nhúc nhích.

- Chủ... cái đó, Doanh huynh, người đã tới.
Kim Cương Vương há to cái miệng rộng, vui mừng kêu lên.

Doanh Thừa Phong cười dài, nói:
- Kim Cương, ta tìm được một nơi rất tốt có thể thăng tiến Tước Vị, đến đây đi.

- Vâng.

Hai cột sáng to lớn từ trên trời giáng xuống, bao quanh hai sinh vật hùng mạnh, hút vào trong hư không.

Những Linh Thú trên đảo hoang cuối cùng cũng không cảm ứng được khí tức kinh khủng của hai con quái vật bá đạo, chúng vui mừng nhảy nhót.

Mà bên trong luyện ngục kỵ sĩ, sắc mặt Doanh Thừa Phong cũng tươi cười vui vẻ.

Chính hắn không thể thăng tiến Tước Vị trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ cần có người có thể, như vậy là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.